Có khi ta ngồi ngẫm nghĩ: đời người, đạo HIẾU đã tròn chưa?!… câu trả lời chắc nịch: có gì tròn ngoài hai tiếng DẠ THƯA?!…
Cảm ơn con đã vang tiếng khóc khi chào đời, cảm ơn con đã có hình hài đầy đủ và cảm ơn con với một trái tim đang nhịp đập vì con chính là hạt giống tình yêu giữa ba mẹ đang nảy chồi. Cảm ơn con đã ngủ ngoan, ăn ngoan, chơi ngoan… để mẹ có thời gian kiếm từng đồng chăm sóc cho cây yêu thương. Cảm ơn con đã vấp ngã, đã giận hờn, đã sai trái để mẹ thấy những lá sâu và cắt bỏ nó đi mặc dù mẹ biết con sẽ đau,
Người mẹ không đi thêm bước nữa mà ở vậy nuôi dưỡng con thơ. Lúc đó trong thôn chưa có điện, mỗi tối thằng bé thắp ngọn đèn dầu bé tí đọc sách, vẽ tranh.Người mẹ thì từng mũi kim sợi chỉ may vá đan áo cho con.Ngày tiếp ngày,năm kế năm những tấm bằng khen cứ đắp lên vách tường đất loang lổ của họ. Đứa con cứ như ngọn trúc xanh của mùa xuân vụt lên phơi phới ,nhìn đứa con cao nhanh hẳn thì đuôi mắt mẹ cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn mỗi lần cười khi nhìn thấy con nhận phần thưởng.
Hôm nay, con lại trở về ngôi làng yêu dấu, cánh đồng lúa đã chín vàng sẵn cho mùa gặt. Tất cả vẫn còn đây, đôi gánh chè và chiếc bảng con với những vạch dài kỉ niệm, nhưng mẹ con thì đã không còn nữa. Mẹ đã đi đến một nơi xa, sau khi đã nuôi các con khôn lớn nên người…
Tôi sợ ngày Lễ của Mẹ Mother Day từ khi tôi còn nhỏ, vì tôi chào đời chưa bao lâu, tôi bị mẹ tôi vứt bỏ… Bà hiệu trưởng cho tôi biết, nửa năm một lần mẹ tôi xin nghỉ đi miền Bắc thăm họ hàng, chả ai biết họ hàng nào, chỉ thấy mỗi khi về bà vui lắm. Hóa ra, Mẹ tôi, người mẹ đã vứt bỏ tôi, đã vẫn cứ đến thăm tôi, thậm chí có thể bà đã từng tham dự lễ tốt nghiệp của tôi.