Xóm tôi ngày xưa thưa thớt, hoang vắng lắm. Tất cả đều là nhà lá. Từ ngoài lộ đi vào hai bên là năn, sậy và những bãi lầy đầy lục bình. Mặt đường thì khúc khuỷu, lồi lõm, có đoạn bị đứt ngang dài cả một, hai chục mét. Cái cầu sắt mất sạch ván lót, chỉ còn trơ lại khung sắt mà mỗi lần đi qua tôi đều hồi hộp thót tim vì sợ rớt xuống sông…
Mỗi khi chiều xuống, nhìn khói bếp nhà ai nhen con lại nhìn về phương bắc, ở nơi đó có lẽ ba cũng đang hướng về phương nam trông chờ con. Ba ơi, dù con có rơi vào tận cùng của khổ đau thì nụ cười của ba vẫn là chỗ dựa để con bước tiếp trong cuộc đời này. Nơi quê nhà, ba hãy tin con, và con tin rằng bên đời con luôn có ba.
Một hôm, tại một gia đình giàu có, người cha quyết định đưa con trai mình tới một vài nơi ở ngoại thành, để xem mọi người nhất là nông dân có thể nghèo đến mức nào. Họ đến vùng ngoại ô yên bình và trả một ít tiền để thuê nhà trọ của một người nông dân, mà người cha cho rằng thuộc số những người nghèo nhất xã hội.
Mẹ đã cho con kinh nghiệm mà một đời mẹ có, mẹ đã dạy cho con cách vun vén chi tiêu. Mẹ còn dặn con rằng con đã thành gia thất, không như thời son trẻ. Con không thể thỏa sức mua sắm để rồi cuối tháng ngả tay xin mẹ tiền tiêu. Con không thể tiệc tùng để chồng mình phải đợi cơm. Con không thể ngủ dậy muộn để chồng con cho con ăn sáng và còn nhiều cái không thể lắm…
Tôi đã nín thở khi xem bà tôi và ông Jim nhảy cùng nhau vào tối hôm đó, vì lo lắng cho bà nên tôi và bạn trai đã quyết định ghé qua xem sao. Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, mọi lo lắng của chúng tôi tan biến. Hai người họ nhảy như bao chàng trai và cô gái trẻ khác, họ ôm nhau, cười và lướt trên sàn như những ngôi sao.
Hai thiên thần cùng nhau đi du ngoạn đã quyết định dừng chân xin nghỉ qua đêm ở một gia đình giàu có. Nhưng chủ nhà ở đó thực sự thô lỗ và xấu tính, đã từ chối cho các thiên thần ngụ lại trong căn phòng khách sang trọng, ấm áp.
Khi những thứ bạn mong ước, cầu nguyện dường như chưa đến theo đúng như cách bạn nghĩ thì cũng đừng vội thất vọng và buông xuôi. Nếu biết tin tưởng và theo đuổi niềm mơ ước của mình thì chúa sẽ ban tặng cho bạn những món quà còn giá trị hơn thế.
Bạn biết không, bố mẹ nuôi mình cho đến đủ mười tám tuổi đã đủ quyền công dân, đã đủ tuổi tự lập rồi. Tôi cũng đâu dám đòi hỏi gì hơn, với tôi đi học mà để bố mẹ vẫn phải còng lưng nuôi đã là một gánh nặng, mình nên thông cảm và sống đúng với hoàn cảnh của mình. Không hẳn nặng nề như câu “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo” song tôi nghĩ bố mẹ một đời vất vả nuôi ta lớn khôn,là cả một công trình vĩ đại, trong đó chứa bao công sức và tâm sức.