Chỉ có Thiên Chúa mới có thể đưa nẻo đường yêu thương của con người đến đích, chỉ Thiên Chúa mở cánh cửa yêu thương của con người hướng về khát vọng tuyệt đối. Nếu không nối lại được mạch sống yêu thương của Thiên Chúa, con người luôn khát vọng yêu thương, những cũng luôn luôn bị lôi kéo sống trong ích kỷ; con người có thể yêu thương người này hết mình, nhưng lại ghét người khác
Do đó, ta có thể nói thách đố chính yếu của cuộc sống con người chính là thách đố của sự hàm hồ. Hoặc nói cách khác, trách nhiệm lớn nhất của con người là tìm được một ý nghĩa chân chính, ý nghĩa duy nhất cho trọn cuộc đời mình. Con người cần một sự sống toàn diện, nghĩa là cần một nguyên lý sống chân thật có khả năng thống nhất và làm phong phú trọn vẹn cuộc sống của mình.
Đối với người không tốt với con, con không nên quá để bụng, trong cuộc đời của con không ai có nghĩa vụ phải đối xử tốt với con, ngoại trừ ba và mẹ của con. Còn như những người đối xử tốt với con, thì ngoài việc con phải trân trọng và cám ơn, thì cũng nên phòng bị chút xíu, bởi vì mỗi người làm một việc đều có một nguyên nhân, họ tốt với con thì chưa chắc là bởi vì mến con, xin con suy nghĩ kỹ càng mà không nên nhanh chóng coi họ là bạn bè thật.
Hành trình đến với sự sống của một con người thật chông gai biết mấy! Nhân loại đang dần đánh mất đi tính thánh thiêng của sự sống. Từ chối đón nhận sự sống cũng chính là từ chối đón nhận Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là chủ tể của sự sống. Sự ra đời của Chúa Cứu Thế cách nay hơn hai ngàn năm đã đem đến một sự đổi thay trong tiến trình lịch sử nhân loại. Thế nhưng, không ít người trong chúng ta tự hỏi, nếu Con Thiên Chúa chọn thời điểm hiện tại để hạ sinh, để nhập thể, đến với con người thì liệu Người có bao nhiêu cơ hội để chào đời?