Khi đó cha đã giảng giải: “Đó là nụ hôn xuất phát từ một trái tim yêu thương chân thành. Nhưng không phải như cha mẹ, ông bà hôn con, mà là một nụ hôn kiểu khác”.
Con chưa bao giờ thức dậy sớm nhất nhà để mở cửa. Con cũng chả bao giờ phải khóa cửa buổi tối. Đêm nào ba cũng miệt mài làm một việc: đi khóa cửa khóa nẻo.
Con biết mẹ không sinh ra con, cũng không phải là người dắt con những bước đi đầu đời, nhưng nếu không có mẹ có lẽ con không thể sống như ngày hôm nay.
Con biết con không công bằng với mẹ! Con biết con thật ích kỷ. Con biết gia đình mình không hạnh phúc, không bình thường như những gia đình khác. Mẹ đã vất vả, hi sinh cả cuộc đời để nuôi dạy hai chị em con khôn lớn trưởng thành. Ngoài niềm vui đi chùa, nghe kinh sách mẹ không còn niềm vui nào khác trong đời.
Em họ tôi học lớp 1. Bé ít nói, hiền hòa, ít biết phản ứng trước những điều không tốt đến mình. Một hôm ở lớp bị bạn đánh rất đau nhưng mãi tới khi mẹ đến đón bé mới nức nở kể chuyện.
Tôi không yêu bầu trời đêm nhiều lắm. Tôi yêu bầu trời xanh thênh thang của ban ngày hơn, với một ước mơ rằng mình có thể bay. Còn đối diện với trời đêm, tôi thấy mình hoang mang và cô độc.
Tôi không yêu bầu trời đêm nhiều lắm. Tôi yêu bầu trời xanh thênh thang của ban ngày hơn, với một ước mơ rằng mình có thể bay. Còn đối diện với trời đêm, tôi thấy mình hoang mang và cô độc.
Chiều nay đi ngang Trung tâm Chấn thương chỉnh hình chợt thấy thời gian qua nhanh lạ! Mấy năm rồi chưa lần nào tôi trở lại nơi đây. Cô bé hôm nào biết đâu đã vào đại học như ngày nào em hồn nhiên mơ ước.