Cũng như nhiều gia đình khác, với quan niệm ngày Tết vừa là dịp để dâng cúng ông bà tổ tiên mâm cơm gọi là thịnh soạn nhất trong năm, vừa là để có bữa cơm sum họp gia đình tươm tất, đầy đủ đầu năm đầu tháng, mẹ tôi luôn cố gắng sắm sửa chu đáo.
Xóm tôi ngày xưa thưa thớt, hoang vắng lắm. Tất cả đều là nhà lá. Từ ngoài lộ đi vào hai bên là năn, sậy và những bãi lầy đầy lục bình. Mặt đường thì khúc khuỷu, lồi lõm, có đoạn bị đứt ngang dài cả một, hai chục mét. Cái cầu sắt mất sạch ván lót, chỉ còn trơ lại khung sắt mà mỗi lần đi qua tôi đều hồi hộp thót tim vì sợ rớt xuống sông…
Một hôm, tại một gia đình giàu có, người cha quyết định đưa con trai mình tới một vài nơi ở ngoại thành, để xem mọi người nhất là nông dân có thể nghèo đến mức nào. Họ đến vùng ngoại ô yên bình và trả một ít tiền để thuê nhà trọ của một người nông dân, mà người cha cho rằng thuộc số những người nghèo nhất xã hội.
Mẹ đã cho con kinh nghiệm mà một đời mẹ có, mẹ đã dạy cho con cách vun vén chi tiêu. Mẹ còn dặn con rằng con đã thành gia thất, không như thời son trẻ. Con không thể thỏa sức mua sắm để rồi cuối tháng ngả tay xin mẹ tiền tiêu. Con không thể tiệc tùng để chồng mình phải đợi cơm. Con không thể ngủ dậy muộn để chồng con cho con ăn sáng và còn nhiều cái không thể lắm…
Tôi đã nín thở khi xem bà tôi và ông Jim nhảy cùng nhau vào tối hôm đó, vì lo lắng cho bà nên tôi và bạn trai đã quyết định ghé qua xem sao. Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, mọi lo lắng của chúng tôi tan biến. Hai người họ nhảy như bao chàng trai và cô gái trẻ khác, họ ôm nhau, cười và lướt trên sàn như những ngôi sao.
Khi những thứ bạn mong ước, cầu nguyện dường như chưa đến theo đúng như cách bạn nghĩ thì cũng đừng vội thất vọng và buông xuôi. Nếu biết tin tưởng và theo đuổi niềm mơ ước của mình thì chúa sẽ ban tặng cho bạn những món quà còn giá trị hơn thế.