Cứ vào đầu tháng ba, đường phố lại rộn ràng trong không khí đón mừng ngày của các chị, các mẹ. Con gái bỗng chạnh lòng nhớ về Ba. Không biết tự bao giờ ngày 8-3 đã trở thành ngày của riêng Ba trong lòng con gái.
Đã có lúc con nghĩ mẹ rất khó! Mẹ uốn nắn con thuở tấm bé: từ vòng tay lễ phép chào hỏi mỗi khi gặp người lớn cho đến cách đi đứng, nói chuyện, ăn uống. Trong khi các bà mẹ khác nghĩ con mình còn nhỏ, chưa biết gì, cứ để nó tự nhiên thì mẹ vẫn “kềm kẹp”, nhắc nhở từng hành động cử chỉ của con. Đôi khi con thấy mình… mất tự do!
Chú và con giống nhau ở điểm chẳng ai mong muốn: từ nhỏ đã không được sống gần ba. Ba mẹ con ly dị, con ở với mẹ và ông bà ngoại. Còn chú, ba bỏ đi, chú sống với mẹ và ngoại qua hết những năm tháng tuổi thơ cho đến lớn.
Cám ơn một lần đi hoang để biết giá trị đích thực của tình yêu, của đồng tiền, của những cuộc vui phù phiếm vô bổ. Cám ơn Trời cao đã cho con có đủ can đảm cất bước trở về để lãnh nhận ơn tha thứ. Xin cho tất cả những người con đi hoang có đủ can đảm và sức mạnh để cất bước trở về trong vòng tay Cha mình. Xin cho những cuộc trở về còn bắt kịp thời gian.
Được thương yêu, chiều chuộng và giành hết sự quan tâm của cha mẹ, những đứa con một tưởng chừng như thật hạnh phúc trong mắt mọi người. Nhưng đằng sau đó là nhiều nỗi niềm…
Trong khó khăn, tình yêu thương con của những bậc cha mẹ này càng sâu sắc, thấm đẫm đức hi sinh…
Nên chăng có một bộ luật yêu với đầy đủ “tam quyền phân lập” của lý trí – trái tim – sự liên hệ trong cuộc đời, để mỗi người khi yêu phải biết có trách nhiệm với người ấy và chính tình cảm của mình?