Tôi sinh ra trong một gia đình nề nếp, nhưng khá thoáng đạt. Đã có lúc tôi như nàng công chúa, chẳng hiểu biết gì nhiều, như mãi tới năm lên lớp 5 mới phân biệt được học sinh giỏi và học sinh khá khác nhau thế nào; hay lên lớp 3 còn ngậm cơm ngủ quên trên bàn.
Trời sang xuân, cái lạnh cuối đông chỉ còn rơi rớt vào lúc sáng sớm và buổi hoàng hôn. Ngày tết cổ truyền chưa đến mà dường như nàng xuân đã gọi cửa từng nhà. Bao nhiêu bánh mứt, áo hoa quần đẹp… cũng được chuẩn bị xong rồi.
Tôi sinh ra trong một gia đình nề nếp, nhưng khá thoáng đạt. Đã có lúc tôi như nàng công chúa, chẳng hiểu biết gì nhiều, như mãi tới năm lên lớp 5 mới phân biệt được học sinh giỏi và học sinh khá khác nhau thế nào; hay lên lớp 3 còn ngậm cơm ngủ quên trên bàn.
Đôi khi ta vô tâm, không nhìn thấy nếp nhăn trên trán mẹ. Để rồi một ngày ta đọc được một bài báo của một người con, người ấy chia sẻ rằng: “Tôi từng quên mẹ”. Bài báo ấy đọc thấy xót xa lắm, mỗi câu, mỗi chữ như xoáy vào tim, vào gan làm cho nước mắt mình ngân ngấn, chực trào! Ừ, ta từng quên mẹ, để buồn lên mắt mẹ, để những âu lo tràn qua tim mẹ mà ta vẫn vô tình, vẫn vui chơi quên ngày tháng…
Cứ vào đầu tháng ba, đường phố lại rộn ràng trong không khí đón mừng ngày của các chị, các mẹ. Con gái bỗng chạnh lòng nhớ về Ba. Không biết tự bao giờ ngày 8-3 đã trở thành ngày của riêng Ba trong lòng con gái.
Đã có lúc con nghĩ mẹ rất khó! Mẹ uốn nắn con thuở tấm bé: từ vòng tay lễ phép chào hỏi mỗi khi gặp người lớn cho đến cách đi đứng, nói chuyện, ăn uống. Trong khi các bà mẹ khác nghĩ con mình còn nhỏ, chưa biết gì, cứ để nó tự nhiên thì mẹ vẫn “kềm kẹp”, nhắc nhở từng hành động cử chỉ của con. Đôi khi con thấy mình… mất tự do!
Chú và con giống nhau ở điểm chẳng ai mong muốn: từ nhỏ đã không được sống gần ba. Ba mẹ con ly dị, con ở với mẹ và ông bà ngoại. Còn chú, ba bỏ đi, chú sống với mẹ và ngoại qua hết những năm tháng tuổi thơ cho đến lớn.