Đầu buộc lông chim mình đóng khố
Tay cầm rìu đá, bàn chân không…
Vỏ sò trang sức đeo vòng cổ
Chẳng lệnh bài trao chẳng trống đồng!
Đầu buộc lông chim mình đóng khố
Tay cầm rìu đá, bàn chân không…
Vỏ sò trang sức đeo vòng cổ
Chẳng lệnh bài trao chẳng trống đồng!
Chân trần, đầu đội nắng mưa,
Tình cha thao thức sớm trưa từng ngày.
Vì con không chút ngừng tay,
Trên sông đêm tối, bão dông chẳng nề.
Bước ngỡ ngàng sợ lắm ba ơi!
Giàn mướp nhỏ ngang tầm em với
Ca khúc “Tell me why” được Declan Galbraith trình diễn năm 2003, khi cậu bé chưa tròn 12 tuổi, giọng ca trong vắt, thanh khiết nhưng đã có sức mạnh tuyệt vời… Bài hát là một tiếng chuông cảnh tỉnh với cả thế giới đang ngủ vùi trong sự vô tâm trước nỗi đau mà hàng ngàn con người, hàng ngàn sinh vật phải hứng chịu.
Mình còn nhớ như in buổi sáng trước khi mình bắt xe từ nhà sang Buôn Ma Thuột làm thủ tục dự thi. Bố đã la mẹ vì “lỡ đập trứng gà vào tô mì của mình” vì bố quan niệm trứng gà là 0 điểm. Bố đã không cho mình ăn tô mì đó và làm thịt luôn con gà mái đã đẻ ra cái trứng đó để làm cho mình bữa sáng.
Tôi học năm nhất đại học, mẹ thường xuyên gọi điện thoại cho tôi, những cú điện thoại kéo dài nhưng không có nội dung rõ ràng. Mẹ kể chuyện đàn gà, chuyện nhà cô hàng xóm… nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện gia đình hoặc chỉ qua loa: “Nhà mình vẫn vậy. Con yên tâm”. Còn ba chỉ gọi cho tôi đôi lần rồi im lặng hẳn.
Trong số cháu ngoại của tôi có hai đứa là “con cầu khẩn”. Cháu trai đầu là kết quả bao tiền của, công sức mẹ nó chữa bệnh vô sinh. Ba năm sau có thêm một cháu gái nữa dù chẳng chữa trị gì. Vui mừng với quà tặng bất ngờ của tạo hóa chưa được bao lâu, lúc tròn 23 tháng bé mắc bệnh hiểm nghèo ung thư mắt trái. Mẹ bé phải nghỉ việc để lo cho con.