Rồi tôi phải đi học xa. Mỗi lần về thăm nhà, cha rất mừng. Người đến bên cạnh và ra dấu hiệu bằng tay để hỏi tôi được nghỉ học bao nhiêu ngày. Đến lúc trở lại trường, cha luôn ra hiệu cho mẹ lấy tiền cho tôi. Lần nào, cha cũng làm như thế. Có khi hai cha con chỉ nhìn nhau mà không biết nói gì, không biết tâm sự như thế nào, vì cha con tôi chỉ có thể hiểu ý nhau trong những chuyện đơn giản và thực tế mà thôi.
Con nói bây giờ chắc là đã muộn
Bởi lúc còn cha, con chẳng nói bao giờ
Mãi tình đời chạy theo dệt tình thơ
Đâu biết đến áo nâu đời lam lũ.
Núi Thái Sơn, con chưa lần tới
Chắc rằng cao vượt tầm mắt phải không Ba!
Bởi công Người con không thấy hết
Suốt cuộc đời nặng gánh chỉ vì con!
Cha tôi dáng trầm tư lặng lẽ
Người kiệm lời chẳng bộc lộ tâm tư
Ngày thơ bé tôi thường hay sai lỗi
Sửa phạt tôi nghiêm nghị chẳng bằng lời…
Đầu buộc lông chim mình đóng khố
Tay cầm rìu đá, bàn chân không…
Vỏ sò trang sức đeo vòng cổ
Chẳng lệnh bài trao chẳng trống đồng!
Chân trần, đầu đội nắng mưa,
Tình cha thao thức sớm trưa từng ngày.
Vì con không chút ngừng tay,
Trên sông đêm tối, bão dông chẳng nề.
Bước ngỡ ngàng sợ lắm ba ơi!
Cô giáo hiền cầm tay con tập viết
Cô giáo hiền cầm tay con tập viết
Nhớ ngày xưa con vào lớp một
Không ! Con chỉ chờ viết với ba thôi!
Không ! Con chỉ chờ viết với ba thôi!