Tiếng mẹ thở đều, và lẩn khuất trong đêm tối là cả tiếng trở mình và những tràng ho hung hắng không dứt của cha. Mỗi lần nghe tiếng ho của cha, nó không khỏi chạnh lòng. Và hôm nay cũng vậy, tiếng ho đó càng dài hơn theo thời gian và tuổi tác của cha. Giọt nước mắt nóng hổi chông chênh rớt xuống vai. Nó khóc. Khóc vì thương cha quá đỗi và khóc cho sự vô tâm của chính mình.
Ba ơi, cũng như mọi năm, con cố gắng tranh thủ sắp xếp mọi thứ để sáng sớm 26 về quê ăn Tết với Ba Má. Chỉ còn một ít việc tồn đọng, sáng mai thức dậy giải quyết là xong. Lòng lâng lâng nhẹ nhàng. Còn một điều nữa… đó là con an tâm vì Tết này mình vẫn còn có Ba, Tết này con, các anh chị em và Má vẫn còn có Ba… Con ngủ một giấc thật ngon lành…
Sức lực đâu để người mẹ này làm việc kinh khủng như vậy? Chị vừa chăm chồng mất sức, lo lắng cho mẹ chồng lớn tuổi, lại vừa trèo dừa, có khi lại làm phụ hồ kiếm tiền nuôi hai con học đại học.
Rồi tôi phải đi học xa. Mỗi lần về thăm nhà, cha rất mừng. Người đến bên cạnh và ra dấu hiệu bằng tay để hỏi tôi được nghỉ học bao nhiêu ngày. Đến lúc trở lại trường, cha luôn ra hiệu cho mẹ lấy tiền cho tôi. Lần nào, cha cũng làm như thế. Có khi hai cha con chỉ nhìn nhau mà không biết nói gì, không biết tâm sự như thế nào, vì cha con tôi chỉ có thể hiểu ý nhau trong những chuyện đơn giản và thực tế mà thôi.