Khi tôi còn là một đứa trẻ, gia đình tôi thường không đủ ăn. Bữa nào nhà có cơm, mẹ luôn nhường phần của mẹ cho tôi. Khi sẻ cơm sang bát của tôi, mẹ nói: “Con trai, con ăn đi. Mẹ không đói” – Đó là lời nói dối đầu tiên của mẹ.
Trên đường. Tránh khúc đường lô cốt đang kẹt xe nên tôi vòng đường hẻm để về nhà. Con hẻm giờ cao điểm buổi trưa cũng đông đúc không thua gì ngoài lộ. Quẹo đầu xe sai chiều nên suýt nữa tôi đụng phải một người phụ nữ chạy chiếc xe khá cũ chở hàng, chắc là ra chợ…
Cứ mỗi lần có dịp phải vào nhà dưỡng lão để thăm người quen hay bạn bè, tôi thường có những suy nghĩ và ám ảnh, liệu rồi sau này lúc già yếu, bệnh hoạn, tôi có phải vào nằm ở đây không, mà ví như cha mẹ tôi còn sống, tôi có khả năng nuôi nấng săn sóc cha mẹ tôi ở nhà không hay lại phải đưa quý cụ vào đây?
Vậy là một năm nữa lại thấm thoát qua đi trong sự chuyển vần của thời gian. Nhìn lại, tôi thấy mình đã đạt được một số bước tiến trong đời sống sau những năm tháng theo đuổi lý tưởng. Bao ngày cắm cúi vào việc tu học, vào cái vòng xoáy của xã hội, giờ đây ngẩng đầu lên thì nhận thấy mọi thứ xung quanh mình đã thay đổi quá nhiều.
Lâu nay, người ta hay dùng từ “gà trống nuôi con” với hàm ý khen ngợi người đàn ông một mình nuôi con. Thế sao với những người phụ nữ một mình nuôi con, vừa làm mẹ vừa làm cha lại không có cụm từ nào để tôn vinh họ?
Từ khi có tivi, vào những bữa cơm chiều, các thành viên trong nhà biếng nhác nhìn mặt người thân mà chỉ tập trung nhìn “khuôn mặt chữ điền, khá đẹp nhưng thường đổi thay sắc diện” của anh chàng diễn viên trên truyền hình với những thước phim lâm ly, gay cấn.
Đoạn clip bắt đầu bằng những lời thủ thỉ của người bố với con trai mình: “Thiên thần bé nhỏ của ba, con cười vui và nhiều như thế… Con còn nhỏ, con chưa hiểu, nhưng có một sự thật rằng tiếng cười trong trẻo của con là niềm hạnh phúc vô bờ của ba…”.
Trong quan niệm cổ truyền của gia đình người Việt, chữ “Phúc” có vị trí quan trọng hàng đầu. “Nhà có phúc” là ước vọng, là niềm vinh dự của người Việt Nam. Vì lẽ đó, cứ Tết đến xuân về, người ta thường viết chữ “phúc” trên một tờ giấy đỏ vuông dán ngoài cửa và xem như là một lá bùa chúc tụng điều may mắn trong năm.