Từ khi có tivi, vào những bữa cơm chiều, các thành viên trong nhà biếng nhác nhìn mặt người thân mà chỉ tập trung nhìn “khuôn mặt chữ điền, khá đẹp nhưng thường đổi thay sắc diện” của anh chàng diễn viên trên truyền hình với những thước phim lâm ly, gay cấn.
Đoạn clip bắt đầu bằng những lời thủ thỉ của người bố với con trai mình: “Thiên thần bé nhỏ của ba, con cười vui và nhiều như thế… Con còn nhỏ, con chưa hiểu, nhưng có một sự thật rằng tiếng cười trong trẻo của con là niềm hạnh phúc vô bờ của ba…”.
Trong quan niệm cổ truyền của gia đình người Việt, chữ “Phúc” có vị trí quan trọng hàng đầu. “Nhà có phúc” là ước vọng, là niềm vinh dự của người Việt Nam. Vì lẽ đó, cứ Tết đến xuân về, người ta thường viết chữ “phúc” trên một tờ giấy đỏ vuông dán ngoài cửa và xem như là một lá bùa chúc tụng điều may mắn trong năm.
Với mỗi chúng ta, Tết là mùa của đoàn viên, của sum họp, là ngày những cánh én bay liệng trên bầu trời báo hiệu mùa xuân sang, là khoảnh khắc cho những yêu thương dâng trào trong lòng mỗi người. Xuân đến, Tết về.
Ai có ngờ đâu, con người có thật lắm cách để bày tỏ tình cảm của mình! Vợ chồng câm mà vẫn cơm không lành, canh không ngọt. Cả hai cùng đưa nhau ra toà ly dị. Thiên hạ hiều kỳ lại được dịp đi xem. Tòa cho họ ly dị và quyết định phân đôi đàn con, mỗi người phải nuôi ba đứa; cứ mỗi tháng, hai bên phải găp nhau một lần để cho con cái thăm bố mẹ và anh chị em thăm nhau.
Thế nhưng, lời thề toát lên từ miệng lưỡi “yêu nhau đến trọn đời” trước Thiên Chúa, như là dấu mộc đã đóng vào tim mỗi người. Cũng thật chuẩn xác khi phép hôn phối có nghi thức trao nhẫn. “Nhẫn” để mỗi người khi kết hôn biết nhẫn nhịn nhau để gia đình trên thuận dưới hòa…
Từ vùng đất nghèo gần biên giới Campuchia thuộc xã Lộc Điền, huyện Lộc Ninh, tỉnh Bình Phước, một người cha đã “đi” bằng những vòng bánh xe để tìm tương lai cho các con mình giữa Sài Gòn náo nhiệt.
Ngồi xuống chiếc ghế bành bằng da trong hành lang của một thương xá sang trọng, nhìn đồng hồ đã hơn một giờ trưa. – Chà ! Thế là tôi đã đi sắm quà Giáng Sinh trong khu thương xá hun hút này gần ba tiếng, ngả người vào lưng ghế chính tôi cũng tự cám ơn mình đã “nghĩ ra” giây phút nghỉ ngơi kỳ thú này.