Huynh đoàn khuyết tật Kitô Vua
Ra đi loan báo tin vui
Sáng ngày 5/4/2015, ngày lễ Chúa Phục sinh, thầy đồng hành Giuse Đinh Văn Hán, OP. cùng với hơn 30 anh chị em trong Huynh đoàn Khuyết tật Kitô Vua trực chỉ về hướng Củ Chi, nơi có mái ấm Tình Cha và Mái ấm tình thương Têrêsa Calcutta của cha Phêrô Trần Trọng Mỹ.
Cùng đi với chúng tôi còn có một số thân hữu của nhóm anh em cựu học sinh Don Bosco và khoảng 30 em sinh viên nhóm Nhịp bước Đa minh, gồm 3 chiếc xe Đa-su, 2 xe ba bánh và cả một đoàn xe honda giòn giã lên đường.
Khi chúng tôi đã tụ tập vào hết trong sân của mái ấm Tình Cha, không khí ở đây trở nên như một lễ hội. Cha Mỹ xúc động nói: “Anh chị em khuyết tật có đàn, có loa có nhạc, nhà Sida của cha chỉ có xi măng… Cha không biết nói gì… các anh chị đã mang đến cho mái ấm của Cha tình thương, tình thương của Chúa Kitô đã gắn kết chúng ta với nhau, dù giữa chúng ta có rất nhiều khác biệt!”
Phải, tôi cảm nhận được đó như một điều kỳ diệu của Chúa Kitô Phục sinh, vì quanh tôi lúc ấy là tiếng nói cười của những em bé mồ côi, những người đang cai nghiện ma túy, những người nhiễm HIV, những bạn sinh viên trẻ khỏe và những anh chị em khuyết tật của tôi. Cha Mỹ nói, chưa bao giờ mái ấm của cha có được một sự tụ hội đông vui đến thế. Sau những giây phút làm quen ban đầu, chúng tôi chuẩn bị dâng Thánh lễ ngay tại sân của mái ấm, vì trong nhà quá chật hẹp không đủ chỗ cho bằng ấy người.
Tuy vậy, việc chuẩn bị trước Thánh lễ đã không kém phần chu đáo, có cả bục để đọc sách thánh và nó được phủ khăn một cách trang trọng. Thánh lễ hôm nay tại mái ấm ngoài cha Mỹ là chủ tế còn có cha Giuse Trần VănViệt, OP. đồng tế, giữa Thánh lễ sẽ có thêm phần nghi thức rửa tội cho 4 em bé. Tôi nghĩ: Chúa thật là yêu thương bốn em nhỏ mồ côi này, nên Người đã đưa chúng tôi đến đây để chung vui với Người, trong ngày các em gia nhập vào đoàn chiên con của Người.
Và thật thế, có lẽ tất cả những vị khách có mặt hôm nay tại mái ấm đều cảm thấy xúc động trong lòng khi chứng kiến nghi thức rửa tội cho các em. Mặc dù đang trong Thánh lễ, cha Mỹ đã xin phép cộng đoàn để được giới thiệu về hoàn cảnh ra đời của các em. Thật là đơn sơ và tự nhiên, ngài nói về từng em một, và không khỏi xúc động, mọi người đã ồ lên kinh ngạc khi nghe biết một em trong số đó đã được lọt lòng mẹ ngay trong bồn cầu tại nhà vệ sinh của mái ấm.
Mái ấm trong một điều kiện sinh hoạt rất chật hẹp, nơi đây nuôi dưỡng những bà bầu nhiễm HIV hoặc có dính líu đến ma túy, nhưng sự sống ở đây mãnh liệt đến nỗi những cảnh sanh nở diễn ra một cách đến là tự nhiên. Em bé được sinh ra trong bồn cầu, người mẹ trẻ hoảng hốt, những người trong mái ấm chạy vào còn đang bối rối vì máu me và chùm nhau quấn quanh em bé, họ chưa biết phải làm sao… cuối cùng, một chàng thanh niên, một người nhiễm HIV rất nặng, đã xông vào vớt em bé ra, rồi cũng chính những người trong nhà góp tay vào việc cắt cuống rốn, đưa cả hai mẹ con vô bệnh viện Củ Chi…
Thánh lễ kết thúc với câu nói đầy xúc động của Cha Mỹ:
– Các anh chị đã là những người đi loan báo tin vui Chúa Kitô Phục sinh, khi các anh chị đến đây thăm mái ấm của cha. Tất cả, những nghĩa cử thăm viếng và sự chia sẻ tinh thần cũng như của ăn vật chất, các anh chị là những người khuyết tật đi lại khó khăn mà đã không quản ngại đường xa, đến đây thăm mái ấm; trong khi, những người ở mái ấm của cha có đôi mắt sáng, có tay chân lành lặn lại chưa thể đi thăm các anh chị được, điều này đã nói lên sự kỳ diệu của tình yêu Thiên Chúa. Sự thăm viếng và chia sẻ của tất cả mọi người hôm nay đã mang lại cho cha một sức mạnh thiêng liêng to lớn, để cha có thể tiếp tục công việc của mình, cũng như các bệnh nhân ở đây cảm thấy mình được thương yêu và quan tâm như thế nào!
Thánh lễ xong, chúng tôi ăn trưa với nhau một cách ấm cúng. Bữa ăn này do các bạn sinh viên Nhịp bước Đa minh chuẩn bị mọi thứ, và họ đã phục vụ bữa ăn một cách hết sức nhiệt tình. Chúng tôi vừa ăn, vừa ca hát cho nhau nghe. Ca sĩ trong buổi hội ngộ hôm nay gồm đủ mọi thành phần, già trẻ lớn bé có, người mù của Huynh đoàn Kitô thì chơi đàn và hát, mấy bạn sinh viên Nhịp bước đa minh thì có tiết mục múa, bên mái ấm thì có từ các em bé sơ sinh được bế trên tay cho đến cả cha Mỹ cũng tham gia… Lẫn trong tiếng nhạc dạo của bài hát Đứa Bé, là tiếng một cô gái trẻ ở mái ấm rụt dè nói “cây nhà lá vườn”… Vâng, thì tất cả các tiết mục của chúng tôi đều là “cây nhà lá vườn”, chứ có ai là “cây kiểng” đâu!
Dùng dằng mãi rồi mọi người cũng phải chia tay nhau. Trước khi ra về, thầy đồng hành Giuse Đinh Văn Hán,OP. đã thay mặt cho anh chị em khuyết tật, nói lời cảm ơn tới nhóm Nhịp bước Đa minh cùng toàn thể mái ấm tình thương, vì đã đón tiếp và phục vụ chúng tôi một cách chu đáo. Huynh đoàn Kitô đã trao cho cha Mỹ một số tiền nho nhỏ, đó là tiền lì xì đầu năm của Huynh đoàn, mà anh chị em khuyết tật muốn dành tặng cho mái ấm.
Chúng tôi rời khỏi mái ấm trong bầu không khí ngột ngạt của nắng chiều, nhưng có lẽ ai nấy đều phơi phới niềm hy vọng. Tôi hy vọng Chúa Kitô Phục Sinh sẽ làm những điều còn kỳ diệu hơn nữa cho những em bé và những bệnh nhân HIV ở đây. Tôi đã đi khá xa khỏi cánh cổng của mái ấm mà vẫn còn nghe tiếng gọi với theo chào tạm biệt. Tôi thầm cầu xin Chúa cho những bệnh nhân HIV, cho những người đang cai nghiện và những đứa trẻ mồ côi trong mái ấm luôn cảm nhận được tình yêu của Chúa qua những bàn tay chăm sóc họ, và tôi cũng cầu xin Chúa ban cho họ một sức sống hồi sinh, để họ cũng được phục sinh trong Chúa Kitô như tôi đã nhận được ơn ấy từ bấy lâu nay vậy. Amen!
6/4/2015
Ngòi bút nhỏ