Ca Đoàn Giới Trẻ Gx Đaminh
CTXH PLEI CHUÊT – ĐI VÀ NHỚ MÃI
Chúng tôi đã đi, đã đến và sẽ nhớ mãi về PleiChuêt, bởi nơi đây chúng tôi được trải nghiệm cách rõ rệt câu nói “Hãy cho đi sẽ được nhận lại”.
Về với Tây Nguyên
Tối ngày 28.5.2010, trên chiếc xe 45 chỗ ngồi, Ca đoàn Giới Trẻ giáo xứ Đaminh – Ba Chuông khởi hành đến miền cao nguyên Plei Chuêt (Pleiku, Kontum, Gia Lai). Hành trang sau ba tuần lên kế hoạch, chuẩn bị và nỗ lực quyên góp là hơn 400 phần quà dành tặng cho các em thiếu nhi và những hộ gia đình nghèo; rất nhiều vật dụng phục vụ cho hội chợ, đêm giao lưu văn nghệ và nặng nhất có lẽ là sự hăng hái của 41 thành viên tham gia cùng tấm lòng của quý ân nhân gửi đến miền núi xa xôi.
Vượt quãng đường dài hơn 700km, đoàn nghỉ chân và dùng bữa trưa tại giáo xứ Thăng Thiên – Pleiku, rồi tiếp tục di chuyển đến Plei Chuêt. Lúc này trên xe đã có thêm thầy Năng và 7 “phụ tá nhí” dẫn đường và hỗ trợ trong công tác chuẩn bị.
“Em đẹp thế Pleiku ơi…”
Đúng 13h30 ngày 29.05, xe của đoàn dừng trước một nhà thờ mang kiến trúc nhà rông độc đáo, ngoài cổng đề là giáo xứ Plei Chuêt, chúng tôi vui mừng bước xuống và thật ngạc nhiên, vây quanh chúng tôi là những khuôn mặt đơn sơ, ánh mắt tròn xoe và đôi môi chỉ chực nở nụ cười của các em nhỏ đồng bào Gia Rai. Thì ra khi biết tin chúng tôi đến, các em đã tập trung ở khuôn viên nhà thờ từ sáng sớm. Sự chào đón nồng nhiệt và thân thương của các em khiến cái mệt sau 15 tiếng đồng hồ đi đường tan biến tự lúc nào.
Xe vừa dừng đỗ trong khuôn viên nhà xứ, mọi người bắt tay vào việc phân chia phần quà, dựng sân khấu, set-up âm thanh, gian hàng hội chợ. Giữa tiết trời trong xanh, ánh nắng chan hòa và không khí thanh mát của miền cao nguyên, mọi việc cũng thuận lợi hơn, dễ dàng hơn và tươi vui hơn.
“Vui là vui quá, vui là vui ghê…”
Đến 4h chiều, khi anh Tấn ca trưởng hô to “buôn làng ơiii…” và các em đáp lại thật lớn “ơiii…” thì chương trình sinh hoạt bắt đầu. Các em nối đuôi nhau thành một vòng tròn thật lớn, xen lẫn là những anh chị ca đoàn trong trang phục áo cam nổi bật. Những phút đầu các em vẫn không theo kịp sự hướng dẫn của anh chị quản trò mà đứng nhìn ngơ ngác. Chỉ đến khi thầy Lộc hay chị H’Len giải thích bằng tiếng Gia Rai, khi chúng tôi chuyển “trán – cằm – tai” thành “ngáng – thời – nha” thì các em mới cười thật tươi và vui chơi hết cỡ.
Con số gì đây… Con số gì đây ?
Những nụ cười càng rạng rỡ hơn khi các em đón nhận phần quà từ tay chúng tôi. Đến phần bốc thăm may mắn thì không khí đã thật sự bùng nổ. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía giải thưởng được trang trí bắt mắt, mọi lỗ tai đều lắng nghe con số may mắn được xướng lên và không khí vỡ òa khi có người chạy lên nhận giải.
Những khuôn mặt bừng sáng của các em đã lan tỏa niềm hạnh phúc cho tất mọi người. Chỉ nghĩ đến cảnh ngày hôm sau thôi có em có cặp mới đến trường, có em được học bài dưới ánh đèn sáng và có em không phải cuốc bộ đến lớp… ai nấy đều thấy vui như thể đó là niềm vui của riêng mình.
Niềm vui nối tiếp niềm vui
Kết thúc phần bốc thăm may mắn, các em ùa vào những gian hàng hội chợ nơi “biệt đội áo cam” đang đợi sẵn. Gian hàng nào cũng đông nghẹt và chỉ một loáng thì những phần bánh kẹo mang theo đã không còn, đó cũng là lúc màn đêm buông xuống.
Tranh thủ giờ chiếu phim phục vụ các em thiếu nhi, mọi người ăn vội vài ba chén cơm với sự góp mặt nhiệt tình của những chú mối phá bĩnh. Chốc chốc lại nghe tiếng cười rộ lên ngoài kia, dường như không chỉ trẻ con mà còn có cả người lớn, cả những bà mẹ địu con nhỏ sau lưng cũng mải mê theo dõi những đoạn phim vui nhộn.
“Nhà Rông bập bùng ánh lửa,
cô gái Gia Rai, hát câu gì, hát câu gì mà trăng nhô lên…”
Nhạc đã lên, đèn đã sáng thôi thúc mọi người đến chung vui với màn giao lưu văn nghệ cuối ngày. Các thành viên trong đoàn mở màn bằng những bài solo ngẫu hứng, tiếp đó là màn đáp trả nồng hậu của bà con đồng bào Gia Rai với 10 tiết mục được tập dợt kỹ lưỡng. Lời ca tiếng hát vang lên xóa dần khoảng cách giữa 2 ngôn ngữ.
Nhịp cồng chiêng tươi vui, động tác múa duyên dáng và ngụm rượu cần ngà say như hòa quyện vào nhau khiến lòng người thêm ấm, tình người thêm thân. Chắc chẳng ai có thể quên được hình ảnh những bé gái dễ thương xúng xính trong bộ xà-rông hay bà mẹ Gia Rai hát “ru con” thật ngọt ngào. Chẳng ai có thể quên được giây phút tất cả những con người hiện diện ở đó cùng nắm chặt tay nhau, nhịp chân đều đặn nhảy điệu cồng chiêng. Chẳng còn Kinh hay Gia Rai, chẳng còn tôn giáo hay không tôn giáo, tất cả chỉ còn lại mối liên kết yêu thương giữa người với người.
Tạ ơn Chúa về một ngày tốt lành. Chúng tôi lần đầu tiên chứng kiến cách cầu nguyện đặc biệt của bà con Gia Rai. Những lời cầu nguyện được đồng loạt đọc to lên đã đi vào giấc ngủ của chúng tôi đêm ấy, đã ở mãi trong lòng chúng tôi với một niềm xúc động sâu xa.
30.05.2010 Mừng Chúa Ba Ngôi
Buổi sớm lành lạnh ở thánh đường Plei Chuêt, chúng tôi có cơ hội tham dự một Thánh lễ của người Gia Rai. Nhà thờ như một căn phòng rộng không bàn ghế và bà con ngồi ngay hàng thẳng lối. Tất cả đồng nhất trong trang phục đặc trưng của dân tộc mình. Người Gia Rai ca tụng Chúa bằng cả tâm hồn và cơ thể, từ tiếng vỗ tay tươi vui của nam hay điệu nhảy nhẹ nhàng của nữ trong từng lời kinh tiếng hát, đến cả cách cầu nguyện vô cùng tự nhiên của họ đều khiến chúng tôi thật sự thích thú.
Nhờ Cha xứ trao lại những phần quà cho các gia đình khó khăn, cùng chụp những tấm hình kỷ niệm, chúng tôi chia tay Plei Chuêt mang theo những lời cảm ơn, lời nhắn gởi chân tình của bà con nơi đây.
Nghĩa trang đồng nhi
Pleiku – Hẹn ngày gặp lại !
Sau vài phút tham quan biển hồ T’Nưng xinh đẹp, một vài nén nhang thắp lên và những đóng góp nho nhỏ để lại tại nghĩa trang Đồng Nhi – nơi yên nghỉ của hàng ngàn em bé không được diễm phúc sinh ra đời, đoàn trở lại giáo xứ Thăng Thiên để dùng bữa trưa và nghỉ ngơi trước khi quay về. Bữa cơm trưa ngon lành cùng câu chuyện hấp dẫn của cha Đông – người đã khởi sự xây dựng nghĩa trang Đồng Nhi đầu tiên ở Pleiku và nhiều tỉnh thành khác, cũng không thể níu kéo thời gian thêm nữa.
Chúng con tha thứ cho cha mẹ
Lời cảm ơn cũng là lời chia tay Cha sở và miền đất cao nguyên hồn hậu. 13h30 mọi người yên vị trên xe trở lại đoạn đường hơn 700km về Sài Gòn.
4h sáng ngày 30.5, mọi người chia tay nhau tại giáo xứ Đa Minh – Ba Chuông, kết thúc một chuyến đi tốt đẹp, chuyến đi mà chúng tôi cũng đã nhận lại thật nhiều điều quý giá, có lẽ nhiều hơn cả những gì mình cho đi.
Ca đoàn Giới Trẻ chúng con xin tri ân Quý Cha, Quý Thầy, Quý Ân Nhân và bạn bè thân hữu, nếu không có sự đồng hành, hỗ trợ và giúp đỡ của Quý vị, chúng con đã không thể thực hiện được chuyến đi ý nghĩa này. Xin Chúa trả công bội hậu cho Quý vị và xin Quý vị tiếp tục đồng hành cùng chúng con trong những chặng đường kế tiếp.