“Thiên Chúa là tình yêu”, tông đồ Gio-an nói: “Tình yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta được biểu lộ như thế này… không phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa, nhưng chính Người đã yêu thương chúng ta”.
Kinh Thánh nói rất nhiều về tình yêu của Thiên Chúa đối với con người. Và, khi Đức Giê-su xuống thế làm người, tình yêu của Thiên Chúa qua những dấu lạ hay phép lạ do chính Ngài thể hiện, luôn là một tình yêu “đi bước trước”.
Câu chuyện “Đức Giê-su hóa bánh ra nhiều” được ghi lại trong Tin Mừng thánh Gio-an, như một điển hình.
**
Theo tông đồ Gio-an, chuyện được kể lại rằng: Sau sự kiện nói về công việc của mình sẽ phải làm cho một số người tại Ga-li-lê nghe, “Đức Giê-su sang bên kia Biển Hồ Galilê, cũng gọi là Biển Hồ Ti-bê-ri-a”. Đến nơi, “Đức Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ”. Và, từ trên núi cao: “Ngước mắt lên, Đức Giê-su nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình”.
Vâng, hôm ấy, có cả một rừng người trùng trùng điệp điệp đi theo Người. Đi theo Đức Giê-su, bởi vì “họ từng được chứng kiến những dấu lạ Người đã làm cho những kẻ đau ốm” (x.Ga 6, 2).
Trước cảnh tượng đó, mười hai người môn đệ không thể không ngỡ ngàng, ngỡ ngàng là bởi, việc Thầy và trò “lên núi” rất âm thầm và kín đáo… thế mà không hiểu vì sao nhóm người đông đảo này lại biết và lại kéo đến vây quanh. Có lẽ, có lẽ… một ai đó trong các ông đã phải cất tiếng “than ôi!”.
Vâng, phải than ôi thật. Than ôi là bởi khi Đức Giê-su nhìn thấy hình ảnh “đông đảo dân chúng đến với mình”, Ngài chạnh lòng thương xót, thương xót vì họ “như đàn chiên không người chăn dắt”. Thế nên, hôm ấy, là một con người luôn động lòng trắc ẩn, không chần chờ, Đức Giê-su hỏi ông Phi-lip-phê “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?” (Ga 6, …5)
Mua đâu ư, Thầy ơi! Phi-lip-phê khổ sở trả lời: “Thưa, có mua đến hai trăm quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút”. Và hơn nữa, hai trăm quan… một số tiền không nhỏ, các ông lại là những kẻ đã “bỏ hết mọi sự mà đi theo Thầy”, thì lấy đâu ra tiền, dù chỉ là một quan!
Không thấy thánh sử Gio-an, cũng là một nhân vật hiện diện hôm đó, nói gì, nhưng có lẽ trong số các môn đệ, có người sẽ lẩm bẩm rằng: Thầy sao vậy! Thầy từng chỉ thị cho chúng con “ra đi” không được mang gì… không mang bao bị, lương thực, tiền bạc v.v… nay lại bảo “mua đâu ra bánh cho họ ăn”… tiền đâu chúng con mua! Vâng, có lẽ cũng có người rất mong đợi một lệnh truyền mới của Thầy Giêsu, rằng Ngài sẽ truyền cho họ “hãy xuống thuyền đi nơi khác”.
Thế nhưng, Đức Giêsu đã không nghĩ như thế. Bởi vì đó là “tư tưởng của loài người”. Với Ngài, bản chất của Con Một Thiên Chúa, là lòng trắc ẩn, là “Agape”, là tình yêu thương vô điều kiện. Hôm đó, với một tâm tình yêu thương, với một tấm lòng luôn bày tỏ lòng trắc ẩn, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng, “Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi” (Ga 6, 10)
Bảo người ta ngồi xuống đi ư! Vâng, hôm ấy, đối với các môn đệ, có phần chắc, các ông nghĩ đây là một lệnh… “lạc”. Lạc là bởi như ông An-rê đã cho biết rằng “ở đây… có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người thì thấm vào đâu” (Ga 6, 9). Với sự kiện này, cả ba thánh sử Matthêu, Máccô và Luca đều cho biết các môn đệ đã gợi ý với Đức Giêsu rằng “xin Thầy cho dân chúng về…”
Ôi! Tệ thật. Chắc hẳn các môn đệ đã quên rằng, đối với Thiên Chúa, “trời cao hơn đất thế nào, thì đường lối của Ta cao hơn của các ngươi và tư tưởng của Ta cũng cao hơn tư tưởng của các ngươi chừng ấy” (Is 55, 9). Đúng vậy, khi Đức Giê-su “nói như thế…” là muốn “để thử… chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi” (Ga 6, 6).
Với quyền năng của mình, hôm đó, Đức Giêsu “cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó”. (Ga 6, 11) Và, thật kỳ diệu, phép “thử” của Đức Giê-su đã cho một kết quả, một kết quả mà không ai ngờ tới. Theo thống kê được biết: “nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn”, chưa tính đàn bà và trẻ em.
Theo thánh Mát-thêu, cũng là người có sự hiện diện hôm đó, cho biết: “ai nấy đều ăn và được no nê”. Chưa hết, chuyện được kể rằng: “Khi họ đã no nê rồi… (người ta) đã thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch ăn còn lại và chất đầy được mười hai thúng”.
Trước phép lạ này, mọi người đều nghĩ rằng, Đức Giê-su “hẳn… là vị ngôn sứ”. Phần Đức Giê-su, tông đồ Gio-an cho biết: “Người lánh mặt, đi lên núi một mình”.
Chúng ta vừa được nghe lại câu chuyện “Đức Giê-su hóa bánh ra nhiều”. Có bao giờ chúng ta tự hỏi, qua câu chuyện này, lời khuyên nào sẽ được gửi đến mỗi chúng ta?
Phải chăng, đó là hãy biết chia sẻ tình yêu thương? Phải chăng, đó là hãy biết tỏ bày lòng trắc ẩn? Phải chăng, đó là hãy biết đóng góp một-chút-gì-đó (giống như một chút gì đó của năm con cá và hai chiếc bánh), cho một thế giới đói khát, hôm nay?
Thưa, đúng vậy. Thế giới chúng ta đang sống, là một thế giới còn rất nhiều người đói: không chỉ đói ăn, đói mặc, (thuộc thể), mà còn đói công bằng, đói chân lý, đói sự thật, đói tình thương, đói Lời Chúa (thuộc linh).
Là một Ki-tô hữu, chúng ta phải tiếp tục công việc của các môn đệ xưa, đó là, hãy thực thi lệnh truyền của Đức Giê-su: “Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi”. Bảo người ta ngồi xuống, tất nhiên, chúng ta phải cho họ ăn. Không chỉ cho họ ăn phần “thuộc thể” mà, quan trọng hơn, còn cả phần “thuộc linh” nữa. Làm sao để có cái gì đó để xóa tan cơn đói thuộc thể? Thưa, chỉ cần một chút hy sinh, một chút tiết kiệm, là chúng ta có thể làm được.
Thế còn để xóa tan cơn đói thuộc linh, những cơn đói sẽ làm cho chúng ta “chết linh hồn”! Thưa, chúng ta chỉ cần: biết chia sẻ tình yêu thương, biết tỏ bày lòng trắc ẩn, nói cách khác, biết chia sẻ một-ít-gì-đó, để tạo nên một tấm bánh, một tấm bánh có thể xóa tan những cơn đói: bạo lực, hận thù, dâm bôn, nóng giận, ganh tỵ, say sưa chè chén v.v…
Vâng, chỉ cần chia sẻ một ít miếng bánh của “hiền hòa và khiêm nhường”, là những chiếc bánh mang tên “Chúa Thánh Thần”, chúng ta sẽ có thể xóa tan “cơn đói bạo lực, cơn đói nóng giận”, một loại đói mãn tính của nhân loại, hôm nay.
Chỉ cần chia sẻ một ít miếng bánh của “trung tín và tiết độ”, cũng là những chiếc bánh mang tên “Chúa Thánh Thần” chúng ta sẽ có thể xóa tan “cơn đói dâm bôn, cơn khát say sưa chè chén”, những cơn đói, cơn khát rất có thể, mỗi chúng ta đã hơn một lần gặp phải. Thế nên, hãy tự hỏi: chúng ta có “năm con cá và hai chiếc bánh?” Nói rõ hơn, chúng ta đã có những chiếc bánh mang tên “Chúa Thánh Thần”?
Nếu chưa, hãy đến một ngôi nhà, ngôi nhà đó chính là ngôi “Nhà Thờ”. Nơi đó có Thánh Lễ. Trong Thánh Lễ chúng ta sẽ được lãnh nhận một loại men, loại men mang tên “Thánh Thể và Thánh Kinh”. Chính loại men này giúp chúng ta sản xuất ra những loại bánh mang tên Chúa Thánh Thần.
Hãy nhớ, chỉ có loại bánh mang tên Chúa Thánh Thần, mới có thể xua tan những cơn đói khát nêu trên. Chỉ có loại bánh này, chúng ta mới đủ thực lực để thực hiện lệnh truyền của Đức Giê-su: “Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi”.
Là một Ki-tô hữu, chúng ta phải tích trữ loại bánh này. Chúng ta phải tiếp tục thực hiện lời truyền của Đức Giê-su. Vâng, chúng ta chính là người “…bảo người ta ngồi xuống đi” .
Petrus.tran