Hy vọng

Hy vọng

Có những ngày tôi tự hỏi: làm sao người ta có thể tiếp tục sống khi mọi thứ đều quá mỏi mệt?

Tôi nghĩ đến những người mẹ đơn thân, mỗi sáng dậy thật sớm, bươn chải để đủ tiền mua sữa cho con. Tôi nghĩ đến người cha im lặng rời nhà lúc trời còn tối, quay về lúc đêm đã khuya, đôi tay chai sạn, chẳng than vãn một lời. Tôi nghĩ đến những người trẻ mang trong mình bao ước mơ, nhưng mỗi cánh cửa xin việc đều đóng lại với cái lắc đầu lạnh nhạt…

Và tôi cũng nghĩ đến chính mình, có những ngày tôi ngồi lặng thinh rất lâu trong nhà nguyện, mà không thể thốt lên một lời cầu nguyện nào. Tim tôi nặng như đá, và lòng thì chỉ đầy những tiếng thở dài. Dường như có lúc, tôi đã chạm vào cái gọi là giới hạn cuối cùng – nơi mà nỗi buồn không còn rơi thành nước mắt, mà chỉ thấm dần vào từng tế bào của sự im lặng.

Chúng ta sống trong một thế giới nhiều tiếng động nhưng lắm khoảng trống. Có những niềm đau không ai thấy. Có những giấc mơ âm thầm chết đi. Có những người vẫn cười, vẫn “ổn”, nhưng trong lòng là một biển đầy sóng.

Vậy thì, trong tất cả những điều ấy… hy vọng nằm ở đâu?

Tôi không có câu trả lời trọn vẹn. Nhưng tôi không nghĩ hy vọng là điều gì đó lớn lao. Có khi nó chỉ là một việc bé nhỏ mà mình vẫn kiên trì làm, một nụ cười mình vẫn giữ lại giữa lúc mỏi mệt, một câu kinh vẫn đọc mỗi tối dù lòng nguội lạnh. Hy vọng là điều giữ cho ta còn có thể cầu nguyện, ngay cả khi chẳng cảm thấy gì.

Và dường như, hy vọng là khi bạn dám bước tiếp một bước, dù chẳng thấy gì rõ ràng phía trước. Là khi bạn chọn tử tế, dù bản thân đang tổn thương. Là khi bạn mở tay ra, dù chẳng chắc có gì được đặt vào đó.

Với những ai không sống đời tu, hy vọng không ở trong giờ kinh sáng hay tiếng chuông nhà nguyện, mà ở trong từng vòng xe trên đường phố đông đúc giờ tan tầm, từng phút chờ kết quả xét nghiệm, từng lần xếp hàng rút tiền cuối tháng…

Tôi không biết cuộc sống của bạn đang ra sao. Có thể bạn đang vật lộn, đang mất định hướng, đang cảm thấy mình đi ngược dòng với cả thế giới. Nhưng xin bạn, dù chỉ bằng đầu ngón tay thôi, hãy giữ lấy một chút hy vọng.

Vì chỉ cần một chút ánh sáng, bóng tối không còn là toàn năng. Chỉ cần một tiếng “xin vâng”- nhỏ bé, lịch sử đã bắt đầu cứu độ. Và chỉ cần một trái tim vẫn còn khao khát yêu thương, thì Chúa vẫn còn chỗ để hành động.

Dù bạn đang là ai, sống đời thánh hiến hay đời thường, còn trẻ hay đã già, tin mạnh mẽ hay chỉ vừa níu giữ chút đức tin sau cùng – xin hãy nhớ rằng: Chúa vẫn đang ở đó. Có thể rất im lặng, nhưng không bao giờ vắng mặt. Và hy vọng – chính là dấu chỉ rằng Ngài vẫn đang chạm đến bạn.

Vậy nên, xin bạn – dù chỉ bằng đầu ngón tay – hãy giữ lấy một chút hy vọng.

Vì khi bạn còn giữ nó, bạn chưa bị đánh bại.

Và điều kỳ diệu là: chính Chúa Giêsu – Đấng Phục Sinh – đang bước đi cùng bạn./.

M.Mad