Đức Giê-su, sau ba mươi năm sống tại làng quê Na-da-rét, Ngài bắt đầu ra đi rao giảng Tin Mừng. Và để cho công cuộc rao giảng Tin Mừng được loan báo “khắp tứ phương thiên hạ… đến tận cùng trái đất”, Đức Giê-su đã tuyển chọn mười hai vị môn đồ.
Cuộc tuyển chọn mười hai vị môn đồ được bắt đầu tại Ga-li-lê. Tại đây, đã có bốn người… bốn người được tuyển chọn. Theo thánh sử Gio-an ghi lại, thì: hai trong bốn vị này là những người đã được nghe ông Gio-an (Tẩy Giả) giới thiệu Đức Giê-su là “Chiên Thiên Chúa”. Vào hôm được nghe giới thiệu về Đức Giê-su, hai vị này đã “đến xem chỗ Người ở, và ở lại với Người ngày hôm ấy.”
Chưa hết, một trong hai vị này là ông An-rê, anh ông Si-mon Phê-rô, gặp em mình là ông Si-mon và nói: “Chúng tôi đã gặp Đấng Mê-si-a nghĩa là Đấng Ki-tô. Rồi ông (An-rê) dẫn em mình đến gặp Đức Giê-su.” Hôm ấy, Đức Giê-su “nhìn ông Si-mon và nói: Anh là Si-mon, con ông Gio-an, anh sẽ được gọi là Kê-pha (tức là Phê-rô)”
Còn theo thánh sử Mát-thêu! Vâng, ngài Mát-thêu cũng đã ghi lại cuộc tuyển chọn của Đức Giê-su với bốn vị môn đệ này. Câu chuyện được ghi lại như sau: một ngày nọ, “khi Đức Giê-su đang đi dọc theo biển hồ Ga-li-lê, thì thấy hai người anh em kia, là ông Si-mon, cũng gọi là Phê-rô và người anh là ông An-rê.” Hai anh em “đang quăng chài xuống biển, vì các ông làm nghề đánh cá.” (x.Mt 4, 18).
Thưa bạn, bạn có bao giờ nhìn thấy hình ảnh người ngư phủ quăng chài xuống biển? Rất đẹp, đó là vẻ đẹp của cơ bắp, của sức mạnh, của sự cần cù, của sự nhẫn nại, nơi người ngư phủ.
Hôm đó, như đã nói ở trên, Đức Giê-su “thấy” hai chàng ngư phủ Phê-rô và An-rê. Thế nhưng, Ngài không “nhìn” hai chàng ngư phủ với đôi mắt của phàm nhân, mà là với nhãn giới của một Đấng Cứu Thế.
Vâng, với nhãn giới của Đấng “đến thế gian không phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ (Ngài), mà được cứu độ”, hôm ấy, sự cần mẫn của hai chàng ngư phủ trước công việc liên quan đến cuộc sống thuộc thể đã làm cho Đức Giê-su liên tưởng đến công việc liên quan đến cuộc sống thuộc linh. Và, thế là một lời mời gọi đã được Ngài gửi đến hai ông: “Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.” Nghe thế, hai chàng ngư phủ: “Lập tức… bỏ chài lưới mà đi theo Người”.
Chưa dừng ở đây, “Đi một quãng nữa, (Đức Giê-su) thấy hai anh em con ông Dê-bê-đê, là Gia-cô-bê và người em là Gio-an.” Hai người này không quăng chài, nhưng họ đã cùng người cha của mình “là ông Dê-bê-đê vá lưới ở trong thuyền”. Và, lời mời gọi của Đức Giê-su cũng được gửi tới hai vị này. Cũng như hai vị môn đệ nêu trên, hai vị này: “Lập tức… bỏ thuyền, bỏ cha lại mà theo Người”.
Vâng, chỉ một lời mời gọi giản dị: “Các anh hãy theo tôi…” với một lời hứa lạ kỳ: “… tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá”, bốn chàng “ngư phủ Biển Hồ” đã đi theo Đức Giê-su.
Tại sao bốn chàng ngư phủ này lại đi theo Đức Giê-su một cách nhanh chóng như thế? Thưa, như đã nói ở trên, do bởi quý ông ngư phủ này đã “đến xem chỗ Người ở, và ở lại với Người…” Ở lại với Đức Giê-su và họ đã nhận biết “Người là Đấng Messia.” Một Đấng Messia, mà ngôn sứ Isaia đã có lời loan báo: “Người sẽ làm vẻ vang cho con đường ra biển, miền bên kia sông Gio-dan, vùng đất của dân ngoại… ban chứa chan niềm hoan hỷ… tăng thêm nỗi vui mừng” (x.Is 9, 3)
Mà, thật là vậy. Theo lời ghi lại của thánh sử Mat-thêu. Đức Giê-su đã làm-vẻ-vang “khắp miền Ga-li-lê” qua việc “chữa hết mọi kẻ bệnh hoạn tật nguyền trong dân”. Và, “Dân chúng… từ miền Ga-li-lê, vùng Thập Tỉnh, thành Giê-ru-sa-lem, miền Giu-đê và vùng bên kia sông Gio-dan”, đã biểu lộ nỗi-vui-mừng khi họ “lũ lượt kéo đến đi theo Người” (x.Mt 4, 25)
Nhận định cho việc “lập tức đi theo” Đức Giê-su của bốn vị môn đệ: Phê-rô và An-rê – Gia-cô-bê và Gio-an, Lm. Charles E.Miller có lời chia sẻ: “Các ông thấy một điều gì đó nơi Đức Giê-su mà (từ trước tới nay) các ông chưa từng chứng kiến. Ánh sáng đức tin giúp những con người này bắt đầu thấy Đức Giê-su thật sự là Ai: Người là Con Thiên Chúa.”
Đúng. Đức Giê-su – Người là Con (Chiên) Thiên Chúa, điều mà các ông đã được thầy của mình là ông Gio-an (Tẩy Giả), chứng thực rằng “Người là Đấng Thiên Chúa tuyển chọn.” Và, đó là lý do: Phê-rô và An-rê – Gia-cô-bê và Gio-an “bỏ chài lưới, bỏ thuyền, bỏ cha lại” tận hiến đời mình cho Thầy Giê-su.
Xưa, Đức Giê-su đã kêu gọi Mười Hai vị môn đệ. Và, câu chuyện kể trên, là câu chuyện Ngài kêu gọi bốn vị môn đệ đầu tiên. Nay, Đức Giê-su có tiếp tục kêu gọi như xưa Ngài đã kêu gọi? Thưa, vẫn tiếp tục kêu gọi. Và, chúng ta là những người Ngài kêu gọi.
Hôm nay, Đức Giê-su cũng gọi đích danh mỗi chúng ta, như xưa Ngài đã gọi đích danh Mười Hai vị môn đệ. Hôm nay, khi chúng ta chịu phép Rửa Tội, Lm. Charles E. Miller chia sẻ: “Người phán qua vị linh mục chủ sự, rằng: Hồng hoặc Hoa. Lan hay Điệp (bất luận tên chúng ta là gì), Cha rửa con nhân danh Chúa Cha, Chúa Con, và Chúa Thánh Thần.”
Vâng, Cha-rửa-con và con-là-con-Cha. Lãnh nhận Bí Tích Rửa Tội chúng ta được gọi là Con của Chúa. Đã là Con của Chúa thì hãy theo Chúa. Đã là Con của Chúa thì đừng theo Satan và con cái của nó. Đó là điều chúng ta cần ghi khắc trong con tim mình.
Nói cụ thể hơn. Đã là con Chúa thì hãy nghe và thực thi ý Chúa. Nghe và thực thi ý Chúa, có như thế, chúng ta mới được xem là đã đi theo Chúa một cách trọn vẹn. Về điều này, một lần nọ, Đức Giê-su có lời khuyến cáo: “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: Lạy Chúa! Lạy Chúa! Là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi”
“Chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi”, nhớ nha! Thế nên, đã là con Chúa thì đừng nghe và thực thi ý Satan và bè lũ con cái nó. Nghe và thực thi thì hỏng… hỏng bét.
Điều răn thứ nhất, Chúa dạy: “Thờ phượng một Đức Chúa Trời và kính mến người trên hết mọi sự.” Thế nên, hãy quên đi chuyện cầu cơ, bói toán nhé! Gặp nan đề gì khó xử, hãy đến với Chúa. Mẹ Maria còn đó… hãy đến với Mẹ.
Điều răn thứ năm, Chúa dạy: “Chớ giết người.” Thế nên, chớ có bất cứ vì lý do gì chúng ta ủng hộ sự phá thai. Người nào ủng hộ phá thai… Người nào đặt bút ký sắc lệnh cho phép phá thai, người đó đã không nghe và không thực thi ý Chúa.
Đừng quên Đức Giê-su đã có lời nhắc nhở: “Không ai có thể làm tôi hai chủ: vì hoặc nó sẽ ghét người này, và yêu mến người kia, hoặc nó chuộng chủ này, và khinh chủ nọ.” Chúng ta không thể vừa đi theo Chúa vừa đi theo Satan.
Trở lại với bốn vị môn đệ. Vâng, khi theo Đức Giê-su, họ đã bỏ hết mọi sự. Nay, Chúa Giê-su cũng muốn chúng ta bỏ-hết-mọi-sự, thế nhưng đừng nghĩ rằng, “bỏ hết mọi sự” đồng nghĩa với việc ta phải bỏ sự nghiệp, bỏ gia đình, bỏ thân bằng quyến thuộc để đi theo Chúa, như các ông Simon, Anrê, Giacôbê và Gioan đã thực hiện, năm xưa.
“Bỏ hết mọi sự”… vâng, đó là chúng ta dám sống một cuộc sống hy sinh, ngay cả bản thân của mình, cho chân lý mà chúng ta tin theo. “Bỏ hết mọi sự”, đó là chúng ta dám sống một đời sống phục vụ, cho một lý tưởng, mà chúng ta đã chọn lựa. “Bỏ hết mọi sự”, chính là bỏ “cái tôi” của mình, cái tôi của ích kỷ, của nóng giận, của bất hòa, của ghen tuông, của ganh tỵ, của tranh chấp, của bè phái v.v
Chúa đã gọi chúng ta. Chúng ta có đáp lời mời gọi! Đừng quên, trước khi chúng ta trả lời, Đức Giê-su đã có câu trả lời cho chúng ta.
Vâng, một ngày nọ khi tông đồ Phê-rô hỏi Đức Giê-su rằng: “Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ hết mọi sự và theo Thầy!…” Ông Phê-rô mới nói thế thôi, Đức Giê-su trả lời sao nhỉ! Thưa, Ngài phán rằng: “Thầy bảo thật anh em: Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ cha, con cái hay ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng, mà ngay bây giờ, ở đời này, lại không nhận được nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất, gấp trăm, cùng với sự ngược đãi, và sự sống vĩnh cửu ở đời sau” (x.Mc 10, 28-30). Câu trả lời của Đức Giê-su là thế. Và, Ngài cho chúng ta lựa chọn “yes or no”. Đúng, quyền lựa chọn là của mỗi chúng ta.
Sao! chọn “no” sao! Chớ… chớ có dại chọn như thế. Chọn như thế, vào ngày sau hết, ngày Đức Giê-su sẽ trở lại trong vinh quang. Ngày mà mọi đầu gối trên mặt đất này sẽ phải quỳ, mọi môi miệng sẽ phải thốt lên rằng: Ngài là Đấng Ki-tô. Vào ngày vinh quang đó, Chúa Giê-su sẽ nói với những ai đã “no” với Ngài, rằng: “đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó.”
Sự khôn ngoan mà chúng ta cần thực hiện, hôm nay, đó là chọn “yes”. Chọn “yes” vào ngày sau hết, Chúa Giê-su sẽ nói với chúng ta, rằng: “Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa.”
Tất cả rất rõ ràng. Chúa Giê-su hôm qua, hôm nay và mãi mãi, vẫn cất tiếng mời gọi chúng ta: “Này (con) lặng nghe Giê-su phán tuyên. Hãy theo Ta mau hỡi con, hãy theo Ta. Lời đây trọn đêm ngày luôn nhắc khuyên. Hãy theo Ta mau hỡi con, hãy theo Ta. Ta nếm mùi cay đắng thay con rồi, chuộc con Ta đã chết cách nhục nhã. Đau khổ vì con trả xong nợ tội. Hãy theo Ta mau hỡi con, hãy theo Ta.
Này con mọi lo buồn đem đến đây. Hãy theo Ta mau hỡi con, hãy theo Ta. Đời con nặng chăng nhờ Ta gánh thay. Hãy theo Ta mau hỡi con, hãy theo Ta. Con chớ sợ chi hãy nương ngực này, dựa Ta trong cõi tương lai vui thỏa. Nước mắt rồi Ta sẽ lau khô ngay. Hãy theo Ta mau hỡi con, hãy theo Ta. (Hãy theo Ta – Thánh ca cổ điển)
Vâng, đừng chần chờ gì nữa, hãy mở lòng ra, đón nhận lời mời gọi của Chúa Giê-su: “Hãy theo Ta, mau hỡi con, hãy theo Ta”
Petrus.tran