Tin mừng theo Thánh Luca: Lc 10, 25-37
“Một người đi từ Giêrusalem xuống Giêricô, và rơi vào tay bọn cướp; chúng bóc lột người ấy, đánh nhừ tử rồi bỏ đi, để người ấy nửa sống nửa chết. Tình cờ một tư tế cũng đi qua đường đó, trông thấy nạn nhân, ông liền đi qua. Cũng vậy, một trợ tế khi đi đến đó, trông thấy nạn nhân, cũng đi qua. Nhưng một người xứ Samaria đi đường đến gần người ấy, trông thấy và động lòng thương. Người đó lại gần, băng bó những vết thương, xức dầu và rượu, rồi đỡ nạn nhân lên lừa của mình, đưa về quán trọ săn sóc. Hôm sau, lấy ra hai quan tiền, ông trao cho ông chủ quán mà bảo rằng: “Ông hãy săn sóc người ấy, và ngoài ra còn tốn phí hơn bao nhiêu, khi trở về tôi sẽ trả lại ông”.
“Theo ông nghĩ, ai trong ba người đó là anh em của người bị rơi vào tay bọn cướp?” Người thông luật trả lời: “Kẻ đã tỏ lòng thương xót với người ấy”. Và Chúa Giêsu bảo ông: “Ông cũng hãy đi và làm như vậy”.
CHÚA CẦN TẤM LÒNG
Hạn từ ‘chạnh lòng thương’ trong tiếng Hipri để chỉ ‘cái dạ mẹ’ và sự âu yếm của người mẹ. Người Samari bị đánh động thấu tim gan, thấu linh hồn anh. Ở đây, Lòng thương xót được thể hiện bằng hành động: lại gần, đổ dầu, băng bó,… chứ không dừng lại ở mớ lý thuyết suông, và Đức Giêsu khẳng định với nhà thông luật: Cứ làm như vậy là sẽ được sống.
Thầy Tư tế và Lêvi đi ngang qua người bị nạn vì sợ hay dửng dưng, thì hành động của người Samari khiến chúng ta biết rằng, phải có hành động liều lĩnh dấn thân cho điều thiện hảo, bởi hành động cúi xuống với nạn nhân bao hàm sự nguy hiểm và mất mát của bản thân.