Tin mừng theo Thánh Máccô: Mc 10, 46-52
Khi ấy, Chúa Giêsu ra khỏi thành Giêricô cùng với các môn đệ, và một đám đông, thì có con ông Timê tên là Bartimê, một người mù ăn xin đang ngồi ở vệ đường. Khi anh ta nghe biết đó là Chúa Giêsu Nagiarét, liền kêu lên rằng: “Hỡi ông Giêsu con vua Ðavít, xin thương xót tôi”. Và nhiều người mắng anh bảo im đi, nhưng anh càng kêu to hơn: “Hỡi con vua Ðavít , xin thương xót tôi”.
Chúa Giêsu dừng lại và truyền gọi anh đến. Người ta gọi người mù và bảo anh: “Hãy vững tâm đứng dậy, Người gọi anh”. Anh ta liệng áo choàng, đứng dậy, đến cùng Chúa Giêsu. Bấy giờ Chúa Giêsu bảo rằng: “Anh muốn Ta làm gì cho anh”? Người mù thưa: “Lạy Thầy, xin cho tôi được thấy”. Chúa Giêsu đáp: “Ðược, đức tin của anh đã chữa anh”. Tức thì anh ta thấy được và đi theo Người.
ĐÔI MẮT ĐỨC TIN
Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, nếu đôi mắt của chúng ta mù loà không thấy, tâm hồn chúng ta sẽ thiệt thòi, mất mát. Đặc biệt, nếu con mắt đức tin của chúng ta trở nên mù loà, tâm hồn của chúng ta sẽ thật tăm tối và cằn cỗi. Chúng ta hãy xin Chúa gìn giữ, chữa lành chúng ta khỏi chứng bệnh mù loà thiêng liêng, để chúng ta có thể nhìn thấy Chúa trong cuộc đời, nhìn thấy Chúa trong tha nhân, nhìn thấy Chúa trong mọi hoàn cảnh cuộc sống. Chúng ta hãy học nơi anh mù hôm nay, kêu lớn tiếng: “Hỡi con vua Ðavít , xin thương xót tôi”.