Tin Mừng theo Thánh Mát thêu: Mt 26:14–25
Bấy giờ, một người trong Nhóm Mười Hai tên là Giuđa Ít-ca-ri-ốt, đi gặp các thượng tế mà nói: “Quý vị muốn cho tôi bao nhiêu? Tôi đây sẽ nộp ông ấy cho quý vị”. Họ quyết định cho hắn ba mươi đồng bạc. Từ lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Ðức Giêsu. Ngày thứ nhất trong tuần bánh không men, các môn đệ đến thưa với Ðức Giêsu: “Thầy muốn chúng con dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu?” Người bảo: “Các anh đi vào thành, đến nhà một người kia và nói với ông ấy: “Thầy nhắn: thời của Thầy đã gần tới, Thầy sẽ đến nhà ông để ăn mừng lễ Vượt Qua với các môn đệ của Thầy”. Các môn đệ làm y như Ðức Giêsu đã truyền, và dọn lễ Vượt Qua.
Chiều đến, Ðức Giêsu vào bàn tiệc với mười hai môn đệ. Ðang bữa ăn, Người nói: Thầy bảo thật anh em, một người trong anh em sẽ nộp Thầy”. Các môn đệ buồn rầu quá sức, bắt đầu lần lượt hỏi Người: “thưa Ngài, chẳng lẽ con sao?” Người đáp: “Kẻ giơ tay chấm chung một đĩa với Thầy, đó là kẻ nộp Thầy. Ðã hẳn Con Người ra đi theo như lời đã chép về Người, nhưng khốn cho người nào nộp Con Người: thà người đó đừng sinh ra thì hơn!” Giuđa, kẻ nộp Người cũng hỏi: “Rápbi, chẳng lẽ con sao?” Người trả lời: “Chính anh đó!”.
SÁM HỐI PHẢI ĐI ĐẾN HY VỌNG
Cả ba ngày đầu trong Tuần Thánh, Lời Chúa làm nổi bật lên gương mặt của Giuđa, như là lý do trực tiếp đưa đến cái chết của Đức Giêsu.
Tuy nhiên, khác với Phêrô là người đã đấm ngực hối hận, thì nơi Giuđa cho chúng ta thấy con đường sai lệch của sám hối: Ông đã treo cổ tự vẫn. Sám hối mà không đi đến hy vọng, nhưng chỉ nhìn thấy bóng tối và tội lỗi của mình, là không phải sám hối đích thực. Sự xác tín và niềm hy vọng mới thuộc về sám hối đích thực, xác tín này xuất phát từ niềm tin vào quyền năng vĩ đại của Thiên Chúa vượt trên mọi lỗi lầm của con người.