Tôi đã thấy đường về…

 

Tôi đã thấy đường về…Hôm nay, mùa Giáng Sinh sắp khép lại. Tuy vậy, bầu không khí Giáng Sinh có vẻ như vẫn âm ỉ trong lòng nhiều người. Nếu quan sát một chút, ta có thể thấy thiên hạ vẫn nô nức tổ chức những tour du lịch Noel. Người người vẫn lũ lượt kéo đến những nơi trang hoàng khung cảnh Giáng Sinh, (khu vực giáo xứ Bình an, Bình An thượng v.v…) để thưởng lãm, một lần cuối.

Có người  làm dáng bên cây thông, ông Noel, người tuyết. Lại có người, dưới ánh sáng lung linh của những ngôi sao, họ khép mình bên hang đá, chiêm ngắm Hài Nhi Giê-su. Rất nhộn nhịp, người người quay phim, kẻ kẻ chụp hình.

Đó là một truyền thống đẹp. Nhưng, với người Công Giáo, nếu việc làm này có thêm một chút tâm tư của sự “thờ lạy và dâng tiến” của mình, sẽ đẹp thay!

Thì đây, hơn hai ngàn năm trước đó, khi nghe tin “Đức Giê-su ra đời tại Belem”, đã có người tìm đến, và họ đã đến với môt tâm tình “thờ lạy và dâng tiến”. Câu chuyện về những người này được ghi lại trong Tin Mừng thánh Mát-thêu (x.Mt 2, 1-12)

Câu chuyện được thuật lại rằng: “Khi Đức Giêsu ra đời tại Belem, miền Giuđê, thời vua Hêrôđê trị vì” thì, từ phương Đông, có mấy nhà chiêm tinh tìm đến Giêrusalem. Họ đến Giêrusalem làm gì? Phải chăng là để chiêm ngắm Đền Thờ, nơi được mô tả là “Cảnh sắc tuyệt vời, Thiên Chúa hiển minh”! (x.Tv 49, 2)

Thưa không phải vậy. Họ đến để tìm  vua dân Do Thái mới sinh. Mà, Giêrusalem là thủ đô Do Thái, thế nên, họ nghĩ rằng mình đã đến đúng địa chỉ. Hôm ấy, khi đến nơi, họ đã hỏi cư dân ở đó, rằng “Đức Vua dân Do Thái mới sinh, hiện ở đâu?”.

Sự xuất hiện của các nhà chiêm tinh với câu hỏi nêu trên, cùng những lời loan báo rằng “Chúng tôi đã thấy vì sao của Người xuất hiện bên phương Đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người”, đã làm chấn động cả kinh thành Giê-ru-sa-lem.

Thật vậy,  “Nghe tin ấy, vua Hê-rô-đê bối rối và cả thành cũng xôn xao”. Trong sự bối rối đó, vua Hêrôđê triệu tập tất cả các thượng tế và kinh sư để hỏi cho ra lẽ.

Rất trịnh trọng, các thượng tế và kinh sư khẳng định, rằng: “Tại Belem miền Giu-đa”.  Vâng, là chức sắc của Đền Thờ, họ am tường lời ngôn sứ được ghi trong Kinh Thánh, họ cho biết có lời Kinh Thánh, rằng: “… Phần ngươi, hỡi Belem, miền đất Giuđa, ngươi đâu phải là thành nhỏ nhất của Giuđa, vì nơi ngươi vị lãnh tụ chăn dắt Israel dân Ta sẽ ra đời” (Mt 2, 6).

Qua lời của các thượng tế và kinh sư, mấy nhà chiêm tinh biết được lộ trình mình phải đi. Thế là họ tiếp tục cuộc hành trình. Và, ngạc nhiên thay! “Ngôi sao họ đã thấy ở phương Đông lại dẫn đường cho họ đến tận nơi Hài Nhi ở, mới dừng lại”.

Trong niềm vui khôn tả, họ vào nhà, “thấy Hài Nhi với thân mẫu là bà Maria, liền sấp mình thờ lạy Người”, đồng thời,  họ “mở bảo tráp, lấy vàng, nhũ hương và mộc dược mà dâng tiến”.

Kinh Thánh có chép rằng: “Giấc mộng chưa thành, trái tim khắc khoải”. Ấy thế mà, mấy nhà chiêm tinh, tuy giấc mộng “Tìm Đức Vua” đã thành, trái tim của họ vẫn không ngừng khắc khoải.

Tại sao? Thưa, tuy thánh sử Mát-thêu không ghi lại, ta vẫn có thể tin rằng, họ khắc khoải về lời căn dặn của vua Hêrôđê: “Xin quý ngài đi dò hỏi tường tận về Hài Nhi, và khi đã tìm thấy, xin báo lại cho tôi, để tôi cùng đến bái lạy Người” (x.Mt 2, 8).

Là những nhà chiêm tinh, làm sao họ lại không có kinh nghiệm về cuộc đời, một sự kinh nghiệm rằng, trên thế gian này, từ cổ chí kim, có nhà vua nào vui mừng khi nghe tin có người vừa mới sinh ra sẽ “trở thành lãnh tụ”, sẽ là vua, một nguy cơ soán ngôi của mình!

Trong khi khắc khoải về việc có nên trở  lại Giê-ru-sa-lem không. May thay, các nhà chiêm tinh  được báo mộng là đừng trở lại gặp Hê-rô-đê nữa. Và cuối cùng,  “họ đi lối khác mà về xứ mình”.

Trên đây là câu chuyện về những nhà chiêm tinh đã thực hiện cuộc hành trình viếng thăm Hài Nhi Giê-su. Có lẽ, không ai trong chúng ta lại không nghe câu chuyện này, không dưới một lần, trong cuộc đời của ta.

Nghe, nhưng có bao giờ chúng ta tự hỏi, tôi xem nó như là một câu chuyện thuộc về lịch sử của một thời xa xưa, hay tôi coi đó như là “mẫu mực” cho đời sống Ki-tô hữu của mình!

Tại sao phải coi đó như là mẫu mực? Thưa, là bởi, cuộc đời Ki-tô hữu  của ta  cũng chính là một cuộc hành trình. Và, nếu các nhà chiêm tinh có một cuộc hành trình “tìm để gặp Giêsu Hài Nhi”, thì với ta, đó là cuộc hành trình tìm để gặp một “Giêsu Cứu Chúa của đời ta”.

Như các nhà chiêm tinh xưa, lạc lõng giữa  một Giê-ru-sa-lem, với một Hê-rô-đê bạo tàn và giả dối. Chúng ta cũng có đôi khi loay hoay giữa những sự dối trá của những tên bạo chúa độc tài, thời nay.

Với những bạo chúa độc tài đó, tạm gọi chung là Herode-thời-đại, họ cũng làm ra vẻ cởi mở, họ cũng ra vẻ lịch lãm trong những bộ veston, tuyên bố vung vít rằng thì-là-mà chúng tôi tôn trọng tự do tôn giáo. Thế nhưng, lợi dụng sự độc quyền truyền thông, họ ra rả chửi bới Ki-tô giáo.

Họ cảm thấy bất an (như sự bất an của Hê-rô-đê xưa), khi nhìn thấy chúng ta (là những nhà chiêm tinh thời nay), tìm kiếm và viếng thăm những người già cô đơn, những trẻ em cơ nhỡ, những kẻ thân cô thế cô, những người nghèo khó, ốm đau, bệnh hoạn, những người chúng ta coi là “Hài Nhi Giê-su” của thời đại.

Chưa hết, trong khuôn mặt là những tên đồ tể, họ ra vẻ đạo đức giả, tuyên bố: “Ở đâu có người Công Giáo, ở đó tệ nạn ít xảy ra”, thế nhưng,  thâm tâm họ, chính sách của họ vẫn là những chính sách cổ võ, tiêu diệt những mần sống chưa kịp thành người, bằng những đạo luật đại loại như: tự do phá thai, tự do hôn nhân đồng tính, đi ngược với đức tin Kitô giáo, chống lại “Mười giới răn của Đức Chúa Trời”.

Ta phải làm gì? Thưa, như đã nói ở trên, các nhà chiêm tinh xưa, chính là mẫu mực cho chúng ta.

Hãy xem, các ngài đã tìm và đã gặp “Đức Vua Giê-su”, không phải là dựa vào lời ngọt ngào của tên bạo chúa Hê-rô-đê “Xin quý ngài đi dò hỏi tường tận… và khi đã tìm thấy, xin báo lại cho tôi, để tôi cũng đến bái lạy Người”, nhưng là nhờ  nhận ra “lẽ thật”, lẽ thật ở nơi  lời các “ngôn sứ”.

Nay, cũng vậy với chúng ta, ta chỉ có thể tìm và gặp “Giê-su Cứu Chúa đời ta, qua Thánh Kinh, với Thánh Thể và cuối cùng là trên con thuyền Giáo Hội, chứ không phải qua chủ thuyết này, học thuyết kia v.v…

Thưa Bạn… Bạn đã có một quyển Kinh Thánh? Nếu chưa, quả đó là một điều đáng buồn. Tại sao? Thưa, bởi, vua David đã nói: “Lời Chúa là ngọn đèn soi con bước. Là ánh sáng chỉ đường con đi”.

Phải có Lời Chúa chúng ta mới có thể gặp được Giê-su Cứu Chúa đời ta. Nói cách khác, ta mới đi đúng lộ trình về Belem, tất nhiên không phải Belem miền Giu-đê, nhưng là Belem Thiên Quốc.

Hãy nhớ rằng: đức tin Kitô giáo dạy rằng: Chúng ta chỉ là người lữ khách trần gian. Sống giữa thế gian nhưng không thuộc về thế gian.

Trong niềm tin đó, không có gì bảo đảm cho ta một chỗ trên  Belem Thiên Quốc, ngoài việc noi gương các vị chiêm tinh xưa, “sấp mình thờ lạy Người” – (Người ở đây chính là  Đức Giê-su Ki-tô), thờ lạy “trong thần khí và sự thật”.

Vâng, đó chính là lời Đức Giê-su đã truyền dạy, một lời truyền dạy giúp chúng ta nhận ra lộ trình về Thiên Đàng. Tất nhiên, đó là Thiên Đàng có Hài Nhi Giê-su ngự trị, chứ không phải là “thiên đàng hạ giới”, nơi chỉ thấy sự dối trá, sự lừa bịp, sự chia rẽ và lòng hận thù.

Giờ đây, chúng ta hãy để một phút hồi tâm và tự hỏi lòng mình rằng: đã qua bao nhiêu “mùa sao sáng, đêm Noel Chúa sinh ra đời”, thế nhưng, tôi đã thật sự đón nhận Người  và thờ phượng Người trong Thần Khí và sự thật?

Câu trả lời thuộc về mỗi chúng ta. Thế nhưng, đứng quên, chỉ những ai thờ phượng Chúa trong thần khí và sự thật, người đó mới được “Chúa Cha tìm kiếm” (x.Ga 4, …23).

Được Chúa-Cha-tìm-kiếm ư! Vâng, đó chính là dấu chỉ, một dấu chỉ giúp ta tự tin mà thốt lên rằng: Tôi đã thấy… “Tôi đã thấy đường về”… đường về Belem Thiên Quốc.

Petrus.tran

 

Để lại một bình luận