Khi biết chỉ tồn tại được vài tháng trên đời do bệnh ung thư tụy, giáo sư Mỹ Randy Pausch lên bục giảng trình bày lần cuối kinh nghiệm sống của ông.
Cuốn tự truyện ông viết trước khi ra đi ở tuổi 47 gây xúc động mạnh mẽ. Ông mất ngày 25/7/2008.
Theo thông lệ ở nhiều đại học Mỹ, các giáo sư được yêu cầu nói lên những thất bại và những gì có ý nghĩa nhất cuộc đời họ trước cử tọa. Bài giảng này xem như là thông điệp cuối cùng của đời người với câu hỏi day dứt: Nếu ngày mai bạn qua đời thì bạn muốn để lại điều gì?
Giáo sư Randy Pausch vốn là giáo sư bộ môn Khoa học Máy tính, và bộ môn Thiết kế tại Đại học Carnegie Mellon. Từ 1988 đến 1997, ông dạy tại Đại học Virginia. Là một nhà giáo và nhà nghiên cứu nhận được nhiều giải thưởng, ông đã cộng tác với Adobe, Google, Electronic Arts (EA), Walt Disney Imagineering và khởi xướng đề án Alice…
[youtube]P2qZczO0mPQ[/youtube]
Bên người vợ xinh đẹp cùng ba con khỏe khoắn, những tưởng cuộc đời của vị giáo sư uy tín sẽ trôi qua êm đềm như bao mái ấm gia đình khác. Nhưng một ngày, Randy Pausch được chẩn đoán có 10 khối u trong gan và đang mắc ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối. Quyết liệt chống trả với bệnh tật, thậm chí chấp nhận những đợt hóa trị với liều cực mạnh mong kéo dài thời gian sống bên người thân yêu, nhưng cuối cùng, Randy Pausch chấp nhận đối diện với thực tế, sự hiện diện của ông trên cuộc đời chỉ tính bằng ngày.
“Chúng ta không đổi được những quân bài đã chia, chỉ có thể đổi cách chơi những quân bài đó”. Đó là quan niệm về sự đương đầu nghịch cảnh mà Randy Pausch nêu trong cuốn sách của mình.
Biết rằng sự sầu não chẳng thể mang lại điều tốt lành cho vợ con, đồng thời muốn gia đình sống dễ dàng hơn sau khi vắng bóng mình, Randy Pausch quyết định đăng ký tham gia thuyết trình bài giảng cuối cùng tại Đại học Carnegie Mellon, như một lời chào các sinh viên, bạn bè, đồng nghiệp và đặc biệt nhất, như “di sản” của người cha để lại cho ba con thơ.
Cuốn sách thể hiện hình ảnh đầy trách nhiệm của một người thày, một người bạn, một người chồng và người cha.
Được viết với giọng kể vừa trầm tĩnh, vừa hóm hỉnh và sâu lắng, những ký ức riêng chung của vị giáo sư đan hòa trên từng câu chữ có thể khiến người đọc rơi nước mắt vì cảm thông cho hoàn cảnh đặc biệt và có thể bật cười vì triết lý sống quý báu được gói ghém vào các câu chuyện ngắn gọn.
Là người đang dần lìa xa cuộc đời, Randy Pausch cho thấy một sự lạc quan tuyệt đối khi ông hiểu rằng, dù ra đi vĩnh viễn, ông vẫn để lại được cho ba con nghệ thuật sống đáng trân trọng mà ông rút tỉa từ 46 năm đời mình.