CN III MC C: “Nếu các ông không chịu sám hối…”

 

“Nếu các ông không chịu sám hối…”

 

CN III MC C: “Nếu các ông không chịu sám hối…”Những ngày vừa qua, truyền thông mạng cũng như báo in đã đưa một bản tin đầy thương tâm. Tin viết rằng, vào khoảng 0h rạng sáng ngày 24/2/2013, tại hẻm 384 đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, phường 8, q.3, tp.HCM đã xảy ra vụ nổ lớn làm sập ba căn nhà. Nguồn tin do dân cung cấp cho biết, chủ nhân của căn nhà xảy ra vụ cháy nổ là ông Lê Minh Phương. Ông này hoạt động khoảng 6-7 năm trong nghề thiết kế đạo cụ cho các đoàn phim, chuyên tạo cảnh cháy nổ, khói lửa trên phim trường nên được gọi là “Phương khói lửa”.

Theo kết quả tìm kiếm cứu nạn, vụ nổ và gây sập nhà xảy ra tại địa chỉ trên đã làm mười người tử vong tại chỗ, bốn người bị thương, hiện còn hai người đang điều trị trong bệnh viện. Trong mười nạn nhân, sáu người của gia đình ông Phương bị thiệt mạng, bốn nạn nhân xấu số khác bị vạ lây cư ngụ ở hai căn nhà kế cận.

Sau tai nạn, nhiều luồng dư luận xuất hiện trên truyền thông mạng, người bày tỏ lòng thương tiếc, người cho rằng ông Phương có lỗi vì đã chứa chất nổ ở một nơi không được phép. Với bốn nạn nhân bị vạ lây, có người than trách rằng “trời không có mắt… ông trời hại người” v.v…

Đối với người Do Thái xưa, qua sự kiện này, họ có cái nhìn cực đoan hơn. Với những người gặp tai ương bất hạnh như bệnh tật, tai nạn, tàn tật, họ cho rằng những người đó gặp nạn là do chính tội lỗi của họ gây ra.

**

Đức Giêsu, trong thời gian còn tại thế, Ngài cũng đã phải đối diện với những người Do Thái cực đoan như thế .

Chuyện kể rằng, một hôm, trong một lần Ngài đang nói chuyện với đám đông về những kẻ không biết tự xét mình xem cái gì là phải, thì bỗng nhiên “có mấy người đến kể lại cho Đức Giêsu nghe chuyện những người Galilê bị tổng trấn Philatô giết, khiến máu đổ ra hòa lẫn với máu tế vật họ đang dâng” (Lc 13, 1). Những người Galilê kia phạm tội gì khiến cho quan lớn Philatô phải tàn sát họ?

Không thấy mấy “ông tám” nói, nhưng có lẽ, mặt mũi mấy ông tám này chắc hẳn hớn hở lắm, hớn hở vì các ông nghĩ rằng, những người Galilê kia, chết là bởi “họ tội lỗi hơn mọi người Galilê khác”.  

Có quá cực đoan chăng? Thưa đúng vậy, nhận định như thế không những cực đoan mà còn tỏ ra cho mọi người thấy rằng, họ thiếu hiểu biết về Kinh Thánh. Tội lỗi ư! Kinh Thánh chẳng chép rằng, ở dưới gầm trời này, lúc chào đời, ai mà không “đã vương lầm lỗi, đã mang tội khi mẹ mới hoài thai.” đó sao!(Tv 51, 7).

Hôm đó, để trả lời cho đám đông dân chúng cũng như mấy ông Do Thái cực đoan, Đức Giêsu dõng dạc tuyên bố “Không phải thế đâu…”. Nói xong, Ngài đưa ra thêm một trường hợp đầy thương tâm khác, đó là chuyện “mười tám người bị tháp Si-lô-ác đè chết” và hỏi với họ rằng: Ai! ai là “người mắc tội nặng hơn”? Mười tám người đó hay “tất cả mọi người trong thành Giêrusalem”?

Trước sự thinh lặng của mọi người, Đức Giêsu thẳng thắn phán quyết “Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu” Và Ngài nhấn mạnh rằng, “Nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy”.

***

Có bao giờ chúng ta tự hỏi rằng, sám hối là gì? Và thế nào là một tấm lòng sám hối đích thực! Sám hối, phải chăng là “biết tội mình đã phạm” và luôn cảm thấy “lầm lỗi cứ ám ảnh ngày đêm”? Sám hối, phải chăng là, nhận ra mình “đắc tội với Chúa… dám làm điều dữ trước mắt Ngài”? (Tv 51, 6). Và, phải chăng là, như linh mục Nguyễn Cao Siêu nói, “Sám hối không phải chỉ là quay về quá khứ, mà còn là hướng đến tương lai với rất nhiều hy vọng”?

Đúng vậy, vua David xưa, sau khi phạm tội ngoại tình và sát nhân, ông ta đã không- phải-chỉ-quay-về-quá-khứ, xin Thiên Chúa “ngoảnh mặt đừng nhìn bao tội lỗi và xóa bỏ hết lỗi lầm” của ông ta, ông ta còn hướng-đến-tương-lai-với-rất-nhiều-hy- vọng, rằng, Thiên Chúa sẽ tái tạo nơi ông “một tấm lòng trong trắng, đổi mới tinh thần cho (ông) nên thủy chung” (x. Tv 51, 11-12)  

Hướng-đến-tương-lai-với-rất-nhiều-hy-vọng… Vâng, điều này còn gợi cho ta nhớ tới “dụ ngôn cây vả không ra trái”, một dụ ngôn đã được chính Đức Giêsu dùng làm bài học vỡ lòng cho những ai chưa nhận ra sự nhẫn nại của Thiên Chúa.

Hôm đó, Đức Giêsu đã kể dụ ngôn này rằng: “Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho của mình. Bác ta ra cây tìm trái mà không thấy, nên bào người làm vườn: Anh coi, đã ba năm nay tôi ra cây vả này tìm trái, mà không thấy. Vậy anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất”. (x.Lc 13, 6-7)

Hãy nhìn xem, nếu người làm vườn không hướng-đến-tương-lai-với-rất-nhiều-hy-vọng vào sự “nhẫn nại” của ông chủ, chắc hẳn anh ta đã không xin ông chủ “Cứ để nó lại năm nay nữa… May ra sang năm nó có trái” (Lc 13, 8).

Vâng, thánh Phalô có nói “Trong thời Thiên Chúa nhẫn nại, Người đã bỏ qua các tội lỗi người ta phạm” (Rm 3, …25).

****

“Dụ ngôn cây vả không ra trái” không chỉ cho chúng ta nhận ra lòng nhẫn nại của Thiên Chúa mà nó còn là bản kiểm thảo lòng sám hối cho mỗi chúng ta. Thật vậy, nhìn vào từng nhân vật lẫn sự vật trong dụ ngôn và hãy đặt nhân vật lẫn sự vật vào vị trí trong đời sống đức tin, phải chăng, ông chủ vườn nho chính là Thiên Chúa! Phải chăng, người làm vườn chính là các linh mục! Và phải chăng, cây vả chính là mỗi người Kitô hữu chúng ta! 

Vâng, hợp lý đấy. Cho nên, chúng ta hãy trở về trong thinh lặng và hãy tự hỏi lòng mình rằng, sau bao nhiêu năm, từ một “cây vả trần gian”, qua Bí Tích Rửa Tội, chúng ta được trở nên “cây-vả-Kitô-hữu”, mỗi Chúa Nhật chúng ta có đến vườn-nho-nhà-thờ để các linh-mục-làm-vườn “vun xới và bón phân” bằng Thánh Thể và Thánh Kinh là những thứ “lương thực thường tồn” sinh ra hoa quả “bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hòa, tiết độ”?

Hay chúng ta lại đến “địa đàng trần gian” để được nuôi dưỡng bằng những thứ lương thực hay hư mất, những thứ lương thực chỉ sinh ra hoa trái “dâm bôn, ô uế, phóng đãng, hận thù, bất hòa, ghen tuông, nóng giận, tranh chấp, chia rẻ, bè phái, ganh tị, say sưa chè chén”?

*****

Trong dụ ngôn, người làm vườn chỉ xin ông chủ vườn hoãn việc chặt cây vả “năm nay nữa”. Năm-nay-nữa là năm nào đối với chúng ta? Là 2014… là 2015… là 2050, hay là sẽ bất ngờ như sự kiện mới xảy ra tại nhà “Phương khói lửa” !

Cho nên, sẽ là thích hợp nếu chúng ta chuẩn bị cho bản thân mình một tâm hồn sám hối, ngay hôm nay. Vâng, ngay hôm nay, chúng ta hãy để tâm hồn mình “hướng đến tương lai với rất nhiều hy vọng” rằng, chúng ta, dẫu “là người có tội” nhưng sẽ được Thiên Chúa “ban ơn sám hối”? (Kn 12, 19)

 Đừng quên lời Chúa Giêsu đã khuyến cáo năm xưa “Nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy”.

Petrus.tran

 

Để lại một bình luận