Gia đình Truyền Tin
Mười chín năm nhìn lại
Bác ái ý nghĩa của nó thật lớn lao. Bạn hiểu như thế nào về từ bác ái. Theo tôi nghĩ đó là sự lớn lao của một tâm hồn biết cho đi. Khi bạn đến một nơi nào đó, sớt chia những cái bé nhỏ nhất, lúc ấy bạn đừng bao giờ nghĩ mình đi làm từ thiện hay đi cứu trợ gì gì đó mà hãy nghĩ chính Thiên Chúa đang hướng dẫn bạn. Ngài dùng tay bạn nắm lấy tay người khác, Ngài đang hướng tìm bạn đến với mọi người, bạn không là gì cả mà chính là Thiên Chúa đang làm đó.
Khi khoác lên vai chữ Gia Đình Truyền Tin và chọn ngày Lễ Truyền Tin làm bổn mạng các bạn hãy nhớ rằng các bạn là người được sai đi như xưa đức Maria được sai đi thăm bà Elizabet khi nghe tin bà mang thai ở tuổi xế chiều. Chẳng phải do ngẫu nhiên, cũng không phải do hiếu kỳ hay kém tin mà Đức Maria vội vã lên đường, nhưng như lời Sứ thần nói “chị bà đã hoài thai khi tuổi trăm” lời nói như ngầm nói hãy đi đem Thiên Chúa kết giao với loài người và báo cho nhân loại biết Tin mừng cứu độ này. Thì hôm nay các bạn cũng vậy các bạn là kẻ được sai đi thì luôn nhớ chẳng bao giờ lớn hơn người sai đi.
Nhiều người mong đợi với những cơ may không giống nhau, cũng có người không mong đợi họ vô ý thức về sự cùng khổ của mình và cũng có người không mong đợi nữa họ mệt lữ trong nỗi thất vọng, chúng ta hãy đón nhận, hãy chia sẽ. Không chỉ để đáp lại sự trông đợi để làm diệu kẻ đói khát nhưng là để kích thích sự trông đợi của chúng ta, nhưng là chia sẽ cái gì? chia sẽ với ai? phải chăng ta luôn nghĩ, chia sẽ của dư thừa, lỗi thừa cũ nát, tất cả những gì không cần thiết cho ta nữa hay cách làm của ta với kẻ khác về những gì họ mong muốn. Nếu như vậy thì bà góa nghèo trong phúc âm đâu có của dư thừa để mà chia sẽ. Như vậy người mù thành Bethaida luôn đến trễ khi nước hồ bị khuấy động đâu còn gì để hy vọng.
Nhiều người làm bác ái là cho họ của dư thừa, thật sai lầm nếu như bạn không có một trái tim yêu thương. Mặc dù những nơi, những người bạn đến họ rất thiếu thốn về vật chất nhưng bạn đừng nghĩ chỉ cần bố thí là xong. Họ không cần đến những thứ bạn đem chia nếu như bạn sẽ chia trong sự rẽ khinh miệt thị. Họ cần ở bạn tấm lòng cảm thông, cảm cho thân phận của họ để hiểu họ phải sống như thế nào. Muốn như vậy, các bạn phải là chính họ, tôi không nói các bạn phải bỏ tất cả để sống nghèo nàn nhưng tôi và các bạn phải luôn nghĩ mình nghèo để biết người nghèo cần gì.
Các bạn biết không? khi các bạn đến một nơi nào đó giống như làn gió thổi qua, nhưng dù sao các bạn vẫn có một tấm lòng hy sinh ngày chủ nhật quý báu để đến giữ xe trong ngày, hay những chuyến công tác xa các bạn đã bớt thời gian để tham gia. Hãy phát huy các bạn nhé, hãy là “đầy tớ trung thành” của Thiên Chúa các bạn nhé.
Tôi thấy ngày hôm nay, nhiều người làm việc thiện giống như một phong trào, có người làm để đánh bóng tên tuổi, một số lại muốn cho mọi người nhớ đến mình khi tặng cho ai cái gì đó thì muốn làm để xưng danh tánh mà quên mất một điều “việc gì tay trái làm thì đừng để tay mặt biết” có một số người tham gia vì ham vui tôi hy vọng các bạn trong GDTT không thuộc những con số này. Bác ái là tình yêu duy nhất với hai mặt, không phải là sự lặp lại tình yêu Thiên Chúa “nếu cái cân chính xác là tiêu biểu cho công lý thì bác ái không có cân, nó không cân ai cả nhưng tất cả vào ngày sau hết chúng ta sẽ bị cân bởi đức ái”. Vì vậy thiết nghĩ các bạn hiểu được mình cần phải làm gì và làm như thế nào để có con đường cho chính ta. “cũng không nên quên đức ái sẽ luôn có một đặc tính nôm na tầm thường” chúng ta cũng đừng quên rằng con người không thể cách ly trong một tình cảm mang tính bác ái, nhưng bác ái phải đạt tới tình cảm bản thể xã hội của nó. “người phong cùi phải được chăm sóc, anh ta không có quyền có được cái hôn của thánh Phansico assidi nhưng anh ta cũng cần phải có nó” đức ái đòi hỏi công lý nhưng lại vượt qua nó.
Mười tám năm trôi qua, GĐTT đã tồn tại như thế và gia đình đã làm được những gì và những gì chưa làm được bước sang tuổi mới (mười chín) hoàn thiện hơn. Các bạn luôn nhớ rằng “các bạn là muối đất nếu muối mà lạt đi…”
AN HẠ.
Nội san Truyền thống lần thứ 19.