Lòng nhân ái còn không?
Đêm Noel 2011, tại Bình Chánh xảy ra một tai nạn: hai người phụ nữ nằm hai nơi, một bất động, một giãy giụa trên vũng máu. Không phải là 18 người đi qua như câu chuyện “tai nạn” bên Trung quốc mà là hai lần 18 người xúm xít xung quanh, chỉ trỏ, năm hay bảy lần 18 người đi qua ngoái đầu nhìn lại, thậm chí thắng xe, đứng coi, bàn tán rồi… đi thẳng.
Họ vô cảm hay họ không biết làm gì? Có thể những người bỏ đi cũng giống những người xúm xít xung quanh, ai cũng tắc lưỡi: tội nghiệp. Trời ơi! Chắc họ chết mất. Nhưng chẳng ai hành động, vì theo lời họ: biết làm gì bây giờ?
Một xe gắn máy thứ … n cũng dừng lại. Nhìn trang phục có lẽ họ đi lễ về. Người phụ nữ trên xe bước xuống, cúi mình xem xét, rồi … cũng bước ra xe nói vài câu với người đàn ông và xe nổ máy chạy thẳng. Những người chung quanh… mừng hụt.
Một lát sau chiếc xe quay lại, người phụ nữ vừa bước xuống xe vừa kéo hai tà áo dài cột chéo bên hông, xỏ nhanh bàn tay vào đôi găng tay y tế. Vội vã ngồi thụp xuống, tháo nón bảo hiểm, nâng đầu nạn nhân, bàn tay xoa nhẹ quanh đầu như tìm vết thương, chị thở phào, có lẽ chị đã tìm được, một tay nâng đầu, tay kia loay hoay mở túi xốp xách theo lấy bông băng. Có ai đó vượt qua sự sợ hãi cùng phụ với chị. Rồi nhiều người khác cùng hỗ trợ chị: băng ép quanh đầu để vết thương đỡ chảy máu, có người chạy vào nhà lấy chiếc mền đắp cho nạn nhân đỡ lạnh. Và họ tiếp tục tìm các vết thương của hai nạn nhân, rửa nhanh bằng nước muối (tự pha) băng ép cho vết thương bớt ra máu. Trong lúc đó người đàn ông gọi điện thoại cho số cấp cứu 115 và nhờ bà con thông báo địa điểm xảy ra tai nạn, thì ra họ không phải người địa phương.
Vì là đường nội bộ nên chẳng có chiếc taxi nào hay xe lớn nào có thể chở hai nạn nhân bị thương nặng đến thế tới bệnh viện. Một cậu bé chừng 17, 18 chở nước đá thuê trên đường giao hàng cho khách đi tới. Cậu dừng lại, cũng nhìn như mọi người, cũng thắc mắc: Sao vậy? Không có xe đưa cấp cứu à? Rồi… lại chạy thẳng một cách vội vã, tiếng chiếc xe Honda Dam cũ rích phải cố chạy làm ồn lên. Chẳng ai trách cậu, vì đã nhiều người dừng lại và cũng chạy thẳng, vả lại cậu đang giao hàng, loại hàng nước đá; hiếu kỳ sẽ làm hàng của cậu tan chảy hết.
Ít phút sau, tiếng xe ồn ã vì cũ kỹ, xộc xệch lại ào trở về, theo sau là một chiếc taxi: thì ra cậu bé chở nước đá đi gọi taxi. Thấy đám đông, tài xế taxi chợt hiểu, lập tức buông chân thắng để đạp chân ga, anh ta không muốn khách hàng là nạn nhân tai nạn. Nhưng cậu bé nước đá chặn ngang đầu xe và nói to: Tôi trả tiền xe trước.
Sau một phút thương lượng, cậu bé móc hết túi áo, túi quần chỉ có vài ngàn lẻ, bà con chung quanh chợt hiểu, nhiều người cùng móc túi mình. Chỉ một loáng nhiều đồng tiền đưa về phía anh tài xế, anh mắc cỡ, bối rối: Thôi, thôi đủ rồi.
Khi “nhân vật” chính là hai nạn nhân đã được taxi chở đi, mọi người mới quan tâm đến ba “nhân vật” phụ: hai người đi lễ về và cậu bé nước đá. Nhưng cả ba đã biến mất từ lúc nào.
Người ta tiếp tục bàn tán: người phụ nữ băng bó vết thương còn lúng túng, không thành thạo, có lẽ chị chỉ “biết” chứ không phải “nghề”, người đàn ông gọi 115 không thể mô tả địa điểm tai nạn nhưng vẫn gọi điện thoại và nhờ bà con địa phương giúp. Cậu bé nước đá với chiếc xe cũ kỹ, chở nặng mặt hàng cần giao gấp đi gọi taxi…..
Có lẽ họ đã học được một bài học thực tế khi gặp tai nạn giao thông… Và đêm Noel, một đêm Hồng Ân, họ nhận ra: lòng nhân ái vẫn còn đó.
Theresa
(CSTMHĐGD ĐM tháng 3.2012)