Thánh Giuse 19 : Tìm Chúa Mãi Mãi

 

Bài 19 : Tìm Chúa Mãi Mãi

“Không thấy con đâu, hai ông bà trở lại Giêrusalem mà tìm”
(Lc 2,45).


Thánh Giuse 19 : Tìm Chúa Mãi MãiTheo tục lệ người Do thái, trong những cuộc hành hương như vậy, người ta chia thành hai nhóm, nhóm đàn ông và nhóm phụ nữ. Hai nhóm đi riêng nhau, Còn các trẻ em thì có thể nhập vào nhóm nào cũng được. Chính vì thế mà có sự việc hai ông bà lạc mất Chúa Giêsu, vì hai người đều tưởng con trẻ Giêsu đi trong nhóm bên kia. Thế mà, do một chuyện hoàn toàn ngẫu nhiên, tình cờ mà hai ông bà lại lạc mất con mình.

Lạc con, sự việc đó là một nỗi khổ đau dường nào với các bậc cha mẹ. Tình thương của cha mẹ với con cái càng bao la bao nhiêu, thì việc lạc con lại càng là nỗi đau đớn bấy nhiêu. Thánh Giuse và Mẹ Maria chắc hẳn cũng không ra ngoài qui luật yêu thương đó. Nhưng ở đây, với Giuse và Maria, lạc mất con còn có nghĩa là lạc mất Chúa. Con trẻ Giêsu, món quí báu mà Thiên Chúa ban cho hai người, có thể nói được đó là gia sản quí báu nhất của hai ông bà, nay hai người lạc mất con, lạc mất Chúa…

Ý nghĩa của bản văn chắc chắn không chỉ nói tới vấn đề cha mẹ lạc mất con cái, nhưng là vấn đề người Kitô hữu lạc mất Chúa. Người ta có thể lạc mất Chúa bằng nhiều cách: do tội lỗi, do thờ ơ, do quá chú tâm tới một điều gì khác mà chỉ coi Chúa là một phần nhỏ của cuộc đời mình, hoặc, như thánh Giuse và Mẹ Maria, do một chuyện hoàn toàn ngẫu nhiên tình cờ mà thôi. Khi phạm tội, người ta giống như người con thứ, từ bỏ cha mình để ra đi, lạc xa tình yêu của Cha để mê lầm vào trong những vui thú bên ngoài. Những “cuộc vui thâu đêm”, những “trận cười suốt sáng” làm cho người con tưởng chừng như mình đã tìm được nơi ở lý tưởng, tìm được cách sống thích hợp nhất với mình. Chỉ khi mà cuộc vui chẳng còn vui được nữa, trận cười chỉ là cười ra nước mắt, khi anh ta không được dùng ngay cả những thực phẩm dành cho heo ăn, khi phẩm giá cao quí của một người con lại bị hạ thấp hơn giá trị một con vật, thì anh ta mới sực tỉnh và hiểu ra được rằng mình đã lạc xa ngôi nhà của cha, lạc xa tấm lòng yêu thương của cha mất rồi.

Khi người ta thờ ơ, coi thường Thiên Chúa, thì người ta giống như hạt giống rơi vào bụi gai, tưởng rằng gai góc đó sẽ bao bọc chở che mình, tưởng rằng nơi mảnh đất đó mình có thể mọc lên, sát vai cùng bạn bè gai góc. Nhưng rồi gai góc của sự lo lắng trần tục lại bóp nghẹt cuộc đời. Cuộc đời trở nên khô cằn, còi cọt, xanh xao bệnh hoạn. Làm sao có thể nảy sinh thành một cây tươi tốt khi cuộc đời sống bám vào những điều giả trá ? Điều nguy hiểm là những người mà ta lại rất ít khi nhìn ra sự lạc đường của mình, họ rất ít khi nhớ nhung về quê hương đích thực để có thể cất bước từ bỏ con đường lầm lạc để quay về chính lộ.

Nhưng ngay cả khi người Kitô hữu sống một đời sống công chính, đạo đức, như thánh Giuse và Mẹ Maria thì đôi khi, người ta vẫn cảm thấy như mình lạc mất Chúa. Nhiều lúc người Kitô hữu cảm thấy Thiên Chúa không đáp ứng mong mỏi của mình, không thực hiện chương trình mà mình dự định. Thiên Chúa ra vẻ như không nghe lời mình cầu xin. Những tai họa xảy đến, những hoàn cảnh éo le, những hoàn cảnh đau lòng …những điều đó có vẻ như không phải là cách thức thực hiện của một Thiên Chúa luôn yêu thương, chăm sóc con cái gì cả. những đêm tối của linh hồn làm cho người Kitô hữu phải bước đi dò dẫm, mù mờ, không biết bám víu vào đâu.

Thực sự Thiên Chúa có cách thức hành động riêng của Ngài. Sự khôn ngoan của Ngài chắc chắn vượt xa tính toán của ta: lòng yêu thương của Ngài chắc chắn lớn lao hơn điều ta có thể tưởng. Bởi vậy, đường lối của Ngài không phải bao giờ ta cũng có thể hiểu rõ được. Như Chúa Giêsu cần phải ở lại đền thờ Giêrusalem như nhà của Chúa Cha, thánh Giuse và Mẹ Maria không thể ngờ tới chuyện đó. Việc hai ngài lạc mất Chúa Giêsu, đó thực là cách Thiên Chúa dẫn dắt để hai ngài mỗi ngày mỗi hiểu được đường lối của Chúa hơn.

Nhưng dù lạc mất Chúa cách nào đi nữa, điều người Kitô hữu phải làm là: noi gương thánh Giuse:”trở lại Giêrusalem mà tìm”. Không phải như Phêrô, khi thấy Chúa Giêsu lên Giêrusalem để chịu chết, khi thấy đường lối Chúa không giống đường lối mình, ông lên tiếng can ngăn, ông tìm cách thuyết phục, lôi kéo Chúa. Thánh Giuse và Mẹ Maria thì không như vậy, các ngài không kêu ca, không trách móc, không bực bội, các Ngài chỉ tức tốc lên đường tìm Chúa. Các ngài đã sẵn sàng bỏ hướng đi của mình để tiến về phía Chúa, bỏ chương trình của mình để tìm ra chương trình của Chúa.

Lên đường tìm Chúa, đó là thái độ cơ bản của người Kitô hữu. Thánh Giuse và Mẹ Maria, hai người thân thiết nhất của Chúa Giêsu, thế mà các ngài cũng chẳng đương nhiên hiểu thấu chương trình của Chúa. Thiên Chúa không đương nhiên xuất hiện rõ ràng với chúng ta. Đường lối của Ngài luôn huyền nhiệm, thánh ý của Ngài luôn cao vời. Đó chẳng phải là Thiên Chúa trốn tránh chúng ta, nhưng đó là cách thức Thiên Chúa dẫn dắt ta trên từng hoàn cảnh cuộc đời. Chỉ có thể thực hiện đúng ý Chúa khi chúng ta biết noi gương thánh Giuse, tin tưởng và lên đường tìm Ngài, tìm kiếm luôn luôn, tìm kiếm mãi mãi và tìm kiếm Thiên Chúa như là mục đích duy nhất của đời mình, để từ đó, như thánh Giuse, chúng ta mỗi ngày được chìm sâu hơn vào thánh ý đầy yêu thương của Ngài.

Lời nguyện

Lạy Chúa,
Chúa đã từ trời cao đến với loài người,
Chúa đã tự ví mình như người mục tử nhân lành
lên đường tìm con chiên lạc.
Chúa đã và vẫn đang đi tìm từng người chúng con
để đưa về đàn chiên của Chúa.

Nhưng Chúa không muốn làm thay tất cả.
Chúa không muốn chúng con trở nên ù lì, thụ động, ỷ lại,
nên Chúa cũng muốn chúng con cất bước đi tìm Chúa.

Lạy Chúa, ơn cứu độ của Chúa
là một cuộc hẹn hò, gặp gỡ, yêu thương.
Trong cuộc hẹn hò này, Chúa tìm con và con tìm Chúa.
Chúa yêu con nên đã đến tìm con
thì con cũng phải lên đường tìm Chúa
trong lòng yêu thương cảm mến.
Xin Chúa cho chúng con, như thánh Giuse,
cũng biết lên đường tìm Chúa mãi mãi.

 

Để lại một bình luận