Bố Và Cây ổi

 

 

Bố Và Cây ổi

Bố Và Cây ổiNgôi nhà của mình, nơi bố gọi là cái tổ ong vò vẽ, vẫn y nguyên như bảy năm trước, thời con còn là sinh viên. Phía trái nhà vẫn là cây ổi rất đặc biệt.

Đặc biệt bởi các loại cây khác thường bị thui chột theo năm tháng, riêng cây ổi nhà mình lại ngày càng ngon. Ổi ít hạt, màu hồng đào, ăn thật thơm.

Mẹ kể ngày bố mẹ cưới nhau, cây ổi mới chỉ có một nhánh. Hôm ấy đông người đến quá, bố sợ không đủ cỗ mời khách (nhà mình nghèo nhất làng mà), bố đã trốn ra cây ổi lặng lẽ khóc. Con chưa đủ trải nghiệm để cảm nhận được vị đắng những giọt nước mắt ấy của bố – người đặc biệt ít nói và rất ít thể hiện tình cảm của mình, bởi bao nhiêu năm qua bố vẫn vậy, vẫn chỉ lặng lẽ đi bên các con.

Con còn nhớ hồi con đi thi tốt nghiệp THPT, bố cứ đòi chở con đi thi trên chiếc Cub 50 khá sang lúc bấy giờ, dù con vẫn đạp xe đến trường hằng ngày. Bố chỉ âm thầm thể hiện tình cảm với con cái bằng những hành động giản dị vậy thôi, chẳng bao giờ nói gì cả.

Con đi thi văn về, gương mặt thất thần lắm. Con sợ trượt tốt nghiệp vì liệt điểm văn. Năm ấy, tự nhiên có đề mở và con đã chọn thi theo đề mở. Con vào đề khác thường, chẳng giống những gì thầy cô đã dạy, cũng chẳng giống một bài tập làm văn bình thường chúng con vẫn làm. Ngồi trong phòng thi con tự tin lắm, thế mà về đến nhà một nỗi sợ mơ hồ chợt đến.

Con giấu mình ở cây ổi vì sợ bố nhìn thấy bố sẽ buồn lắm. Bố tự hào về con gái bố nhất mà. Lúc ấy cũng đúng mùa ổi, những quả ổi ngọt lịm chỉ chờ con giơ tay lên là hái được. Nhưng hôm ấy tự dưng con thấy nó nhạt lắm, chẳng có vị ngọt mát ngày thường.

Chiều tối, bố điểm danh con cái trước khi đi đón mẹ. Nhìn gương mặt con lúc ấy, ánh mắt bố cũng buồn hẳn. Bố hỏi chuyện con và con thật thà kể lại tất cả. Bố không mắng, cũng chẳng nói gì đến chuyện thi cử, cũng không động viên con, chỉ hỏi con thích ăn gì bố sẽ mua.

Con bảo con thích ăn ngô cay và uống coca cola. Con nói vậy thôi nhưng không chờ mong vì bố hay quên lắm. Hai tiếng sau bố mẹ về, cầm theo túi ngô cay và chai coca cola to. Bố lúc nào cũng vậy, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đi bên con.

Con vào năm thứ nhất đại học cũng là năm bố mẹ quyết định xây nhà. Mẹ kể hồi xây nhà mẹ muốn chặt cây ổi cho nhà rộng thêm một chút nhưng bố bảo phải giữ lại. Với bố, cây ổi ấy đã chứng kiến bố lớn lên, trưởng thành và bây giờ lại chứng kiến quãng đời các con của bố.

Mỗi lần con về thăm nhà, bố vẫn chỉ lặng lẽ trèo lên cây ổi hái những quả to, ngon nhất cho con ăn. Mẹ vẫn đùa “bố dành những quả ngon nhất cho con gái rượu”.

Bây giờ, khi bố đã thành ông ngoại, cây ổi sau bao năm cho hoa thơm quả ngọt cũng đã già đi theo năm tháng. Trái bây giờ không ngọt, thân cũng hết dần độ dẻo dai… Giờ cây ổi khô cằn lắm! Nhưng nhà mình vẫn để nó ở đấy, vẫn bên trái nhà như một người thân; và chúng con mỗi khi về thăm nhà vẫn ra cây ổi, ngước mắt lên nhìn nó như tìm về một quãng đời mà bố đã đi…

Lê Ngọc Tú

 

 

Để lại một bình luận