Mẹ Và 30 Nghìn Đồng Của Con

 

Mẹ và 30 nghìn đồng của con

Mẹ Và 30 Nghìn Đồng Của ConNhà có hai anh em, anh trai đi học xa nên dĩ nhiên tôi là “cậu ấm” trong nhà. Thích lắm, từ bé đến lớn, tâm hồn tôi cứ vô âu vô lo. Muốn mua gì, tôi chỉ cần cười thật tươi với ba mẹ là sẽ có 2.000đ hay 5.000đ. Số tiền đó đủ để tôi và đám bạn ăn vài chén đậu hũ nóng thơm ngon rồi!

Cuối năm học lớp 9, tôi vô tình đọc vài tờ báo Thiếu Niên Tiền Phong trong thư viện trường và tò mò một thử nghiệm mới: “săn lùng” rồi dịch vài truyện cười bằng tiếng Anh sang tiếng Việt, rồi nắn nót từng chữ trên giấy trắng, gửi đến tòa soạn. Tôi cũng không hi vọng nhiều vì dạo ấy, tôi nghe nhiều người nói: “Viết bài đăng báo khó lắm, chỉ người lớn mới làm được!”

Bẵng đi vài tuần, báo biếu gửi đến nhà tôi, tôi mừng đến mức ôm chầm lấy mẹ, miệng là toáng lên rằng họ tên của con đã nằm thật đẹp, thật vuông trong góc tờ báo đó. Nhận giấy báo lãnh tiền ở bưu điện, số tiền chỉ 30.000 đồng cho một truyện cười. Tôi nháy mắt với mẹ: “Tiền con làm ra đấy!”. Và tôi cứ nhấn mạnh cái vế “con tự làm ra đấy” đến khi mẹ phì cười mới thôi. Tôi tự thấy mình đã lớn vì tin rằng chỉ người lớn mới có quyền viết bài đăng báo!

Vì là “Tiền con tự làm mà” nên việc đi lãnh tiền ở bưu điện cũng phải có… nghi thức cho đàng hoàng. Từ sáng sớm, tôi diện bộ đồ đẹp nhất, tóc chải keo, cũng may lúc ấy không tô son, chứ không mẹ lại chọc “con điệu như lũ con gái” thì chết mất! Mẹ chở tôi ra đến bưu điện, tôi đặt giấy báo lãnh tiền và chứng minh thư lên bàn, mặt vẫn chưa hết tự hào. Tôi còn nhớ như in, số tiền tôi lãnh là một tờ hai chục nghìn mới keng kèm hai đồng năm nghìn, tất cả gửi hết cho mẹ. Thế là mẹ và con rôm rả suốt quãng đường về. Tôi ghé ngang tiệm băng đĩa mua cho ba một đĩa nhạc đúng ý ba thích, rồi đãi mẹ một bữa thật ngon ở quán mì gần bưu điện. Với tôi lúc ấy, tô mì trước mặt không còn quan trọng nữa, tôi chỉ thích ngồi nhìn mẹ ăn thật ngon lành. Vì tôi mời mẹ mà, chỉ vậy thôi.

Tôi lớn dần, tìm được việc làm bán thời gian đúng sở thích. Tôi vẫn giữ kỹ lại tờ báo năm nào một cách trang trọng, và thi thoảng lại tản bộ trên con đường cũ dẫn đến bưu điện, không khỏi cười khúc khích một mình khi nhớ lại câu nói của mẹ lúc hai mẹ con về đến nhà ngày đó: “Từ bưu điện về nhà ông xài hết 35.000 đồng rồi đó nghe ông tướng!”.

khểnh

 

.

Để lại một bình luận