Thập giá và sự từ bỏ…
Sau ba thập niên sống ẩn dật tại quê nhà Nazareth. “Đức Giêsu khởi sự rao giảng Tin Mừng khi Ngài trạc ba mươi tuổi” (Lc 3,23). Mở đầu cho sứ vụ; Đức Giêsu kêu gọi mọi người : “Hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần” (Mt 4,17).
Sự xuất hiện của Đức Giêsu trước công chúng; lập tức trở thành một sự kiện. Và sự kiện này đã được “đồn ra khắp nơi trong vùng”…
Tiếng đồn như một vết dầu loang; loang ra khắp “miền Galilê, vùng Thập Tỉnh, Thành Giêrusalem, miền Giu-đê và vùng bên kia sông Giodan”… Người ta đồn rằng “Người giảng dạy như một Đấng có thẩm quyền… Giáo lý thì mới mẻ; người dạy lại có uy quyền”. Một thứ quyền uy khiến cho cả đến thần ô uế cũng phải thét lên rằng : “chúng tôi can gì đến ông mà ông đến tiêu diệt chúng tôi” (Mc 1,24). Và kể từ đó, bất cứ nơi đâu Đức Giêsu xuất hiện rao giảng Tin Mừng; lập tức nơi đó “dân chúng lũ lượt kéo đến đi theo Ngài” (Mt 4,25).
Đi-theo-Thầy-Giêsu ! Có thể nói nó trở thành đề tài “nóng” được bàn luận khắp vùng Palestin. Trong ba năm thi hành sứ vụ; tất cả mọi người, bất luận là ai đến với Đức Giêsu; đều được Ngài mời gọi :“Hãy đến cùng Ta… Hãy theo Ta…”
Không thiếu những trường hợp cá nhân lẫn tập thể xin đi theo Đức Giêsu. Thế nhưng đôi lúc động lực xin đi theo của họ không phù hợp với sứ mạng mà Ngài loan báo…
Có người muốn theo Đức Giêsu để mong sao được Ngài “hóa bánh ra nhiều để được ăn bánh no nê” !!! Có người muốn trở thành môn đệ của Ngài để mong được “ngồi bên hữu; ngồi bên tả Thầy” trong vinh quang !!!
Ôi ! Tệ thật !!! “Các anh không biết các anh xin gì !” Đức Giêsu nói tiếp rằng : Sứ mạng của Thầy chính là : “Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết…”(Lc 9,22). Chết trên Thập giá !!!
Trong một dịp “có rất đông người cùng đi”với mình. Đức Giêsu nhân cơ hội này đã phá tan những suy nghĩ lệch lạc của họ bằng lời khẳng định rằng : “Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi., thì không thể làm môn đệ tôi được”. Ngài nói tiếp : “Ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được”(Lc 14,33)..
Một chút tâm tình…
Đây không phải là lần đầu tiên Đức Giêsu nhấn mạnh đến thái độ và lập trường của người môn đệ muốn đi theo Ngài.
Muốn đi theo Đức Giêsu; điều thứ nhất và quan trọng nhất đó là : phải có thái độ dứt khoát. Ngài đã nói : “Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đằng sau thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa” (Lc 9,62).
Khi nói “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được”. Vâng, khi nói lên điều này; Đức Giêsu không tự tạo ra mâu thuẫn giữa lời kêu gọi với điều răn thứ tư “Hãy thảo kính cha mẹ” !!! Văn chương Cựu ước của Israel không có kiểu nói so sánh hơn hay kém.
Thực ra, Đức Giêsu; khi nói như thế; Ngài muốn đặt ra một bậc thang giá trị cho một chọn lựa.
Muốn là môn đệ của Đức Giêsu ư !!! Phải đặt Chúa lên hàng ưu tiên số một trong bậc thang giá trị của con người.
Đức Giêsu đã nói : ‘Ai yêu cha yêu mẹ hơn Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy, thì không xứng với Thầy” (Mt 10,37).
Một phút suy tư…
“Thập giá và sự từ bỏ”. Đó … đó chính là hành trang cho những ai muốn đi theo Chúa để trở thành môn đệ của Ngài.
Có quá khó để có thể “vác thập giá mình” và “từ bỏ hết những gì mình có” !!!
Tạ ơn Chúa. Thánh Phanxico Assisi đã cho chúng ta lời khuyên rằng : “Phải sống theo mẫu mực Phúc Âm” (DC 14). Chuyện được kể lại rằng : Khi Bernado di Quintavalle, là luật gia và cũng là người môn đệ đầu tiên; đến với Phanxico và hỏi Ngài rằng; phải làm gì. Thánh nhân đã trả lời rằng : “Ngày mai chúng ta sẽ vào nhà thờ; mở sách Phúc Âm và chúng ta sẽ cầu xin Chúa Kitô ban cho lời khuyên” (2 Cel. 15).
Anh Cả Phêrô cũng đã nói rằng : “Như trẻ sơ sinh, anh em hãy khao khát sữa tinh tuyền là Lời Chúa, nhờ đó anh em sẽ lớn lên để hưởng ơn cứu độ”(1Pr 2,2).
Trở lại câu chuyện thánh Phanxico Assisi. Điều gì đã khiến từ một “Francis nổi tiếng trong vòng bạn bè nhờ tửu lượng cao và giao du rộng, đa phần là với con cái của giới quý tộc” thành một “Khí cụ bình an của Chúa” !!!
Xin thưa chính là Ngài đã “bước đi theo Đức Giêsu Kitô”. Từ bỏ mọi sự và “dâng thân mình… vác thánh giá Người. Và bước tới cùng theo thánh chỉ Người ban” (Kinh vượt qua).
“Thánh chỉ Người ban”… phải chăng chính là Lời Chúa trong Kinh Thánh !!!
“Bước tới cùng” theo Lời Chúa dạy; phải chăng là sống nghèo khó, khiêm hạ, “sẵn sang hy sinh mạng sống mình vì người mình yêu” !!!
Sống đời sống khiêm hạ, khó nghèo như Đức Giêsu; phải chăng chính là lúc được “nên một” trong Chúa !!
Khi đã được “nên một” với Chúa thì có khác nào – như lời thánh Phaolô nói – “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi” (Gal 2,20).
“Đức Giêsu sống trong tôi” thì thập giá của tôi phải chăng cũng là “thập giá của Chúa Giêsu” !!!
Một khi thập giá của tôi trở thành thập giá của Đức Giêsu… Vâng, khi đó chúng ta chỉ cần; như Simon người Kyrene; hạ mình xuống cùng vác thập giá với Ngài… Chắc chắn chúng ta sẽ có thể đi đến đích điểm của cuộc đời mình.
Thế nhưng, để có thể vác-thập-giá-mình đi đến đích điểm của cuộc đời, chúng ta đừng quên lời khuyên của thánh Phanxico : “phải sống mẫu mực theo Lời Chúa”…
Thật vậy, Vua thánh David đã nói : “Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước, là ánh sáng chỉ đường con đi” (Tv 119, 105).
Petrus.tran