Mưa Đỏ

 

Mưa Đỏ

Mưa ĐỏNó vẫn thường gọi những cơn mưa quê mình bằng hai từ thân thương như thế. Đó là những cơn mưa đặc trưng cho mảnh đất cao nguyên đầy nắng gió, nơi nó sinh ra và trưởng thành.

Đó là những cơn mưa không lẫn vào đâu được, gắn với bao kỷ niệm đẹp thời thơ bé của nó.

Ngày ấy, nó cực kỳ sợ nước, đặc biệt là thứ nước mưa màu đỏ vì quyện với màu đất đỏ bazan đặc trưng của quê hương nó. Đến bây giờ, nó cũng không hiểu được vì sao lúc đó nước lại khiến nó sợ hãi đến vậy. Cũng chính vì vậy mà nó ghét mưa, ghét lắm.

Mỗi khi trời nổi dông, nó ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào nhà dù đang làm bất cứ chuyện gì nó cũng bỏ mặc.

Nó có cô bạn thân ở cùng xóm rất thích mưa. Đã bao lần cô bạn khuyên nó thử một lần ngắm mưa, rồi nghịch mưa, sẽ thấy mưa không đáng ghét như nó nghĩ. Cô bạn của nó yêu những cơn mưa đỏ ấy đến nỗi cứ dầm mình đùa nghịch suốt mùa mưa mà không biết chán. Từ khi chơi thân với nó tới giờ, cô bạn đành ngậm ngùi trốn chui trong nhà cùng nó mỗi lúc trời mưa. Nó biết cô bạn nó khó chịu, tiếc nuối lắm. Thế nhưng, nó mặc kệ, nó vẫn cảm thấy ghét những cơn mưa đỏ ấy, thậm chí ghét nhiều hơn.

Rồi một ngày nọ, nó được thằng bạn cùng lớp cho hay cô bạn thân của nó bị ngã xe trên đường đi học về, tình trạng rất nguy kịch. Nó thật sự rất lo lắng, nó muốn chạy ngay đến bên bạn mình nhưng… ngoài trời đang mưa. Bởi trời mưa nên sáng nay nó mới không đi học cùng cô bạn thân. Nó hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, hết đi vào rồi lại đi ra. Nó chần chừ, phân vân.

Cuối cùng, nó quyết định đối diện với cái điều mà bấy lâu nay nó không hề thích thú. Hình ảnh tội nghiệp của đứa bạn thân choáng ngợp cả tâm trí nó, nó chỉ biết chạy thật nhanh đến bên cô bạn, mặc kệ những giọt nước đáng ghét bắn tung tóe vào người nó, ướt sũng. Mới đi được nửa đoạn đường, nó bỗng thấy bóng dáng cô bạn trong mưa. Cô bạn đạp xe đến gần nó, trên môi nở nụ cười mãn nguyện. Nó há hốc miệng ngạc nhiên rồi như hiểu được mọi chuyện, nó quay đầu xe trong sự tức giận.

Thế nhưng cô bạn đã kịp kéo nó lại, khẽ nói: “Xin lỗi cậu, tớ biết làm thế này cậu sẽ giận nhưng tớ không muốn cậu lúc nào cũng sợ hãi mưa. Tớ chỉ muốn cậu thử cảm nhận mưa một lần để rồi gạt bỏ những suy nghĩ không đâu ấy. Happy birthday!”.

Nói đoạn, cô bạn dí vào tay nó một chậu hoa bé tẹo. “Cây hoa này đã lớn lên chỉ bằng nước mưa thôi đấy”. Thì ra hôm nay là sinh nhật nó đấy, vậy mà nó cũng chẳng hề nhớ. Nó nhìn những cánh hoa trắng li ti rung rinh dưới những giọt mưa rồi nhìn lên gương mặt đầy nước của cô bạn, lòng vui vui.

Từ đó, nó không ghét mưa nữa. Mỗi lúc trời đổ mưa, dù to hay nhỏ, cô bạn vẫn cùng nó chạy tung tăng khắp cánh đồng hay đạp xe vòng quanh xóm, mặc kệ nước mưa, đất bắn đỏ cả áo quần. Giờ nó mới cảm nhận được tình yêu của nó dành cho sắc đỏ ấy – màu đất bazan rực lửa như tô điểm cho những cơn mưa quê nó thêm phần đặc trưng vốn có của xứ sở Tây nguyên hùng vĩ.

Nó bắt đầu cảm thấy yêu mưa và yêu cả cái màu đặc trưng ấy – màu đỏ đã hòa quyện vào những giọt mưa tạo thành những cơn mưa đỏ mà hai đứa nó vẫn gọi cho đến tận bây giờ.

Hồng Thi

Để lại một bình luận