THƯƠNG NHIỀU LẮM BA ƠI
Nguyễn Minh Nhật
Mẹ qua đời khi con còn rất nhỏ
Nước mắt cha rơi ướt những đêm dài
Trong nhọc nhằn bao biến cuộc trần ai
Thân gà trống cho con niềm vui sống
Tình cha đó như sông dài biển rộng
Chở che con như núi chở che mây
Đêm lạnh lùng rét buốt cả bàn tay
Chiếc chăn ấm ru con vào giấc ngủ
Ngày nắng cháy gió vươn mình không đủ
Cái quạt mo xoa dịu nỗi khô khan
Những lúc buồn vì cuộc sống gian nan
Khẽ vuốt tóc cha khẽ cười an ủi
Ngày thất chí con bước đi lầm lủi
Cạnh bên con, cha và đóa hoa tươi
” Mừng con yêu sinh nhật tám cộng mười !”
Con cười mĩm như thấy lòng nhẹ nhõm
Bởi con biết sẽ không còn thấp thỏm
Những lo toan không chùng bước chân non
Đường tương lai tuy sóng gió hãy còn
Nhưng con hiểu mình không hề đơn độc
Thất bại đó vẫn chỉ là bài học
Là hành trang con gói ghém vào đời
“Con thương nhiều và thương lắm cha ơi!”
Thương mái tóc bao năm dần điểm bạc
Thương đôi mắt, vầng trán in gót hạc
Và thương cha sớm tối đã gầy hao…
Thời gian người xin đừng chớ đi mau
Xin nán lại bên tôi nhiều hơn nữa
Cho tôi mãi thấy cha hiền bên cửa
Đợi chờ con khi mỗi độ trường tan
Để trong đêm tôi dệt giấc mộng vàng
Cha nằm võng con lay đưa kẽo kẹt
Hát ru cha như khúc hát ngày thơ
” Ơ Chiếc cầu tre lắc lẽo ầu ơ
Con đi trường học cha đi trường nào…?!”