Ước Gì Con Hóa Làm Mây
Mai Hà Uyên
5 tuổi. Con ngồi lọt thỏm trong một bên quang gánh của mẹ, miệng líu lo: “Gánh gánh gồng gồng. Gánh sông gánh núi. Gánh củi gánh cành…”. Mẹ khe khẽ trở vai. Con hồn nhiên thúc vào quang gánh:“Mẹ, nhanh lên mẹ”.
10 tuổi. Con lon ton chạy theo mẹ ra đồng. Mẹ sợ con vấp nên phải đi nhanh, đuổi theo con. Đôi quanh gánh chòng chành, chòng chành…
15 tuổi. Con bắt đầu biết thương mẹ. Biết ghé thử đôi vai con gái gánh giùm mẹ đôi quang gánh. Để tối về mẹ xuýt xoa bóp vai con bằng rượu thuốc. Lần đầu tiên con biết đôi quang gánh của mẹ nặng đến thế.
20 tuổi. Con đi học xa và hình ảnh đầu tiên đập vào mắt con khi con trở về là dáng mẹ với đôi quang gánh nặng trĩu hai vai trên con đường bỏng rát nắng vàng.
Chợt thót lòng. Bao năm rôì mà mẹ vẫn thế. Vẫn gánh nặng hai vai…
Vẳng lại trong con là câu hát ngày thơ ấu: “Ước gì em hoá làm mây. Em che cho mẹ cả ngày bóng râm”. Con cũng chỉ ước là một bóng mây bé nhỏ, dịu dàng che cho mẹ một khoảng trời bình yên thôi. Mẹ ơiiiiii!