Thần Học Niềm Vui 05 : Tông Đồ Của Nụ Cười
Lm Giuse Phan Tấn Thành op
Trong lãnh vực tự nhiên, chúng ta đã thấy rằng một bí quyết sống vui là biết nhìn nhận ra điều tốt nơi tha nhân. Điều này lại càng đúng hơn nữa trong lãnh vực siêu nhiên. Người tín hữu không tìm cái vui cho riêng mình. Trong sách Tông đồ công vụ, chương 20,35 thánh Phaolô đã nhắc lại một câu nói của Chúa Giêsu : “Cho đi thì vui hơn là nhận lãnh”. Người tín hữu dễ sống vui với tha nhân, nhờ có tình yêu Chúa thúc đẩy họ xích gần lại tha nhân vì nhận thấy điều thiện nơi họ, những hình ảnh của Thiên Chúa. Việc giúp vui cho người khác là một hành vi bác ái cao cả.
Ý thức như vậy nên không thiếu người đã khởi xướng phong trào làm tông đồ bằng nụ cười. Nụ cười là phương thế để chuyển đạt niềm vui an bình của một tâm hồn sống trong ơn nghĩa với Chúa. Tùy theo tính tình cũng như hoàn cảnh của từng người (có người dễ cười, có người khó cười, có người cười trong nước mắt), việc nở nụ cười nhiều lần đòi hỏi sự cố gắng không nhỏ của ý chí cũng tương tự như khi thực tập các hành vi nhân đức khác. Dù sao, không ai chối được công hiệu của nụ cười gây ra cho tha nhân: nó làm dịu bao nổi nhọc nhằn, khích lệ tiến tới.
Cha Frederick- William Faber (1814-1863) đã viết như sau: “Việc trao tặng nụ cười làm cho con tim được hạnh phúc, làm giàu cho người nhận được nó mà chẳng gây thiệt thòi gì cho người trao. Nụ cười chỉ kéo dài trong chốc lát, nhưng sẽ để lại ký ức lâu dài. Không ai giàu đến độ không còn cần nó, và không ai nghèo tới độ không thể tặng nó. Nụ cười tạo ra niềm vui trong gia đình, nâng đỡ khi lao tác, và là dấu hiệu hữu hình của tình bạn. Nụ cười làm vơi nhẹ nổi nhọc nhằn, đồi mới lòng can đảm trong những thử thách, là linh dược lúc buồn phiền. Nếu bạn gặp người nào không biết tặng mình cụ cười, thì bạn hãy quảng đại biếu họ một cái: không ai cần nụ cười cho bằng kẻ không biết trao tặng nó”.
Thánh Têrexa hài đồng Giêsu (1873-1897) thêm rằng: nụ cười là cành hoa của Chúa, tiếng vọng từ trời cao, nốt nhạc thoáng lướt của bản trường ca thiên quốc” (Poésie 5,4). Một nụ cười âu yếm đủ để giúp cho một tâm hồn ủ rũ được nở tươi (Manuscrits A,323). Ta cần phải luôn mỉm cười để mà an ủi Chúa Giêsu. (Poésie 15,15). Tôi muốn mỉm cười với Chúa mỗi khi Ngài muốn tránh mặt đi để thử thách đức tin của tôi; tôi mỉm cười để mong Chúa ló dạng (Poésie 19,5).
Ta có thể thấy tư tưởng của thánh Têrêxa vọng lại trong lời kinh sau đây của Benedetto Magi:
“Lạy Chúa, xin ban cho con ơn biết mỉm cười luôn mãi,
cho dẫu nụ cười bị che khuất bởi giòng lệ:
cho dù tim con bị tan nát,
xin làm cho biết mỉm cười.
Mỉm cười cho con và cho tha nhân,
khi vui lẫn khi khóc, khi may lẫn khi rủi.
Xin cho con biết mỉm cười, để vơi nhẹ gánh nặng của cuộc sống,
cho tha nhân cũng như cho chính mình;
để tỏa rạng niềm vui cho tha nhân,
để khơi dậy cho họ niềm hy vọng và tin tưởng.
Xin cho con biết mỉm cười khi sống và khi chết,
khi sáng sủa và khi tối tăm, cười với Chúa và với mọi người.
Và, lạy Chúa, cả Chúa nữa,
xin hãy mỉm cười với con nhé;
với nụ cười độc đáo của Chúa, tức là tình yêu đó mà!”
Để kết thúc, xin phép kể lại một chuyện dí dỏm mà đức Gioan Phaolo I thuật lại trong sách “Kính thưa quý ngài” (Illustrissimi), viết khi còn làm Hồng y. Hồi ấy, cho một anh phải ra trước tòa Chúa phán xét. Anh ta cúi gầm mặt xuống, vì không nhớ ra trên đời mình đã có lần nào cho kẻ đói ăn, cho kẻ khát uống.
Chợt anh giật mình lên vì thấy Chúa tiến đến vỗ vai anh và nói : “Này chú, ta thấy chú có nhiều công trạng lắm: Xưa kia ta buồn, chú đã đến an ủi ta; ta rầu rĩ, chú đã kể chuyện khôi hài để ta giải trí; ta nản chí, chú đã giúp ta lên tinh thần bằng cái cười. Hãy vào, và hưởng niềm vui Chúa dành cho những tôi tớ trung thành…”