Sau ba mươi năm sống tại quê nhà Na-da-rét, Đức Giê-su rời bỏ quê hương ra đi loan báo Tin Mừng. Nơi đầu tiên Ngài đến, đó là miền Ga-li-lê. […]
Nhìn lại cuộc đời theo Chúa của Phêrô chúng ta thấy ông đã sẵn sàng để cho Chúa uốn nắn, mài dũa ông như thế nào. Rất nhiều lần Chúa đã trách mắng ông, thậm chí có lần Chúa đã gọi ông là “Đồ Satan”, thế nhưng Phêrô vẫn luôn một lòng một dạ trung thành để rồi sau này ông có thể viết cho đoàn chiên Chúa trao cho Ông như thế này: “Anh em hãy sống thánh thiện trong cách ăn nết ở, để nên giống Đấng Thánh đã kêu gọi anh em” (1Pr 1, 15)
Chúng ta nói tôi tin Chúa, chưa đủ. Chúng ta còn phải chạm vào Chúa. Nói tắt một lời: “Tin Chúa… phải chạm vào Chúa”.
Niềm tin sẽ giúp mình có cái nhìn tích cực vào cuộc sống, và không ngừng hoàn thiện bản thân để xây dựng cuộc sống tốt đẹp. Trong cuộc sống, những rủi ro không ai mong muốn nó đến và nó cũng không loại trừ ai. Thay vì chúng ta co lại vì sợ hãi thì bạn hãy học cách tích cực xây dựng cuộc đời mình để tránh rủi ro. Hãy xây dựng thành trì ngôi nhà của bạn bằng những đức tính trân quý Công – Dung – Ngôn – Hạnh của ngươi phụ nữ. Hãy giữ lửa cuộc đời bằng một lối sống tích cực, suy nghĩ tích cực, yêu thương trân trọng những gì Thiên Chúa gởi đến. Chúng ta phải tự tin hướng đến những kết cục tốt đẹp trong tương lai.
Chúa nhìn thấu tâm tư con người chúng ta. Chúa biết lòng tin của chúng ta rất nhỏ bé, rất yếu kém, nên Chúa luôn trấn an và củng cố cho đức tin ấy bằng những di sản để lại muôn đời: đó chính là Lời Chúa và Mình Máu Thánh Chúa.
Bình an thay thế sự bồn chồn khi cuộc đời chúng ta hướng về Thiên Chúa. Chúng ta nên sống phù hợp với nhân đức mà thánh Augustinô định nghĩa là “trật tự của tình yêu” ( virtus est ordo amoris )…
Hãy tự hỏi lòng mình, rằng: Khi con thuyền cuộc đời của ta phải đương đầu với phong ba bão táp, phong ba bão táp của sự suy thoái kinh tế, của thất nghiệp… chúng ta vẫn vững lòng tin “ký thác đường đời” cho Chúa!
Hãy tự hỏi lòng mình, rằng: Khi con thuyền cuộc đời của ta phải đương đầu với phong ba bão táp, phong ba bão táp của “bách hại vì sống công chính”, chúng ta vẫn “một niềm phó thác đời con trong tay Ngài.”!
Trong các gia đình Việt, không có một gia đình nào không có bàn thờ tổ tiên. Mồng một ngày rằm, họ thường mua hoa quả về thắp hương trên bàn thờ. Đó là một nét đẹp trong văn hóa của người Việt chúng ta. Thỉnh thoảng xem các bộ phim Việt, tôi hay bắt gặp cảnh người vợ thắp hương trước bàn thờ chồng và khấn nguyện đại loại như: Ông ơi, ông có sống khôn chết thiêng thì về phù hộ độ trì cho thằng X nhà mình. Nó dạo này hư đốn lắm ông ơi… Trong một không gian tĩnh lặng và yên bình của miền quê, hình ảnh người phụ nữ lớn tuổi và những lời khấn nguyện khiến tôi rùng mình. Có một cái gì đó rất đẹp đã xảy ra. Người chết kết nối với người sống để cùng nhau làm một cái gì đó tốt đẹp cho con cái.