Đức Ma-ri-a, là “Đấng đầy ơn phúc” không chỉ vì Mẹ đã “cưu mang và cho Thầy bú mớm,” mà trước tiên bởi vì Mẹ đã lắng nghe và tuân giữ lời Thiên Chúa từ lời thưa “xin vâng” trong ngày truyền tin cho đến thái độ xin vâng khi đứng dưới chân thập giá.
Tôi có cái nhìn đầy thành kiến “trông cò ra quạ”, nhìn những dấu chỉ của Nước Thiên Chúa ra biểu hiện của quỷ Bê-en-dê-bun hay không? Tôi có xu hướng xét đoán ý xấu cho người khác không?
Trước mắt chúng ta có biết bao nhiêu người đói ơn Chúa. Chúng ta cầu nguyện cho họ không phải vì tình bạn mà là vì tình liên đới giữa những người con cùng một Cha trên trời. Kiên trì cầu cho họ với tình yêu này chắc chắn sẽ đẹp lòng Cha.
Thiên Chúa chỉ vinh hiển khi chúng ta dám sống quên mình, nói như thánh Gio-an Tẩy Giả là “Tôi phải nhỏ lại để Người lớn lên” (Ga 3,30).
Trong cuộc sống đầy những ồn ào và lo toan như hiện nay, sự tĩnh lặng cầu nguyện luôn rất cần thiết cho đời sống người tín hữu.
Người ta đánh giá mức thành đạt một người dựa vào danh vọng, giàu sang, tầm ảnh hưởng, nhưng giá trị đích thực của một người trước mặt Thiên Chúa chính là ân sủng của Ngài ở nơi người ấy.
“Hạt cải đức tin” của bạn đang nảy nở, mọc thành cây lớn mạnh hay đang teo tóp, chết dần chết mòn?
Có những điều chúng ta đang tận hưởng mỗi ngày như khí trời, xem ra thật tầm thường nhưng lại không thể thiếu cho cuộc sống của chúng ta