Tin Mừng theo thánh Mác-cô: Mc 2:13–17
Ðức Giêsu lại đi ra bờ biển hồ. Toàn thể dân chúng đến với Người, và Người dạy dỗ họ. Ði ngang qua trạm thu thuế, Người thấy ông Lêvi là con ông Anphê, đang ngồi ở đó. Người bảo ông: “Anh hãy theo tôi!” Ông đứng dậy đi theo Người.
Người đến dùng bữa tại nhà ông. Nhiều người thu thuế và người tội lỗi cùng ăn với Ðức Giêsu và các môn đệ, vì họ đông đảo và đã đi theo Người. Những kinh sư thuộc nhóm Pharisêu thấy Người ăn uống với những kẻ tội lỗi và người thu thuế, thì nói với các môn đệ Người: “Sao! Ông ấy ăn uống với bọn thu thuế và quân tội lỗi!”
Nghe thấy thế, Ðức Giêsu nói với họ: “Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần. Tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi”.
ÁNH MẮT CỦA LÒNG THƯƠNG XÓT
Đức Giêsu thấy ông Lêvi là con ông Anphê, đang ngồi ở đó. Người bảo ông: “Anh hãy theo tôi!” Ông đứng dậy đi theo Người.
Khởi đi từ ánh nhìn của Đức Giêsu, Lêvi được biến đổi. Xã hội Dothái lên án những người thu thuế, nhưng Đức Giêsu đã không nhìn Lêvi với cái nhìn ấy, nhưng bằng ánh mắt của lòng thương xót. Người thương nhìn đến ông và chọn gọi ông; Người chọn từ sự thất bại của ông, chọn ông từ giữa hố sâu tội lỗi ông vốn vui thích, bởi Nơi trạm thu thuế, ông đang ngồi đó.
Đức Giêsu ‘thấy’ Lêvi. Ông trở nên đặc biệt với Người. Đặc biệt nên Người đã đi bước trước. Nên ông được gọi không do bởi công trạng của ông, và tất cả cũng tình yêu Người dành cho ông.
Mỗi người chúng ta, dù ở bậc sống nào đi nữa, không sở hữu vị trí đặc biệt như thế trước mặt Chúa sao? Chúng ta có dám như Lêvi, đứng dậy để theo Chúa không?