Tin Mừng theo thánh Mác-cô: Mc 1:29–39
Vừa ra khỏi hội đường Caphácnaum, Ðức Giêsu đi đến nhà hai ông Simon và Anrê. Có ông Giacôbê và ông Gioan cùng đi theo. Lúc đó, bà mẹ vợ ông Simon đang lên cơn sốt, nằm trên giường. Lập tức họ nói cho Người biết tình trạng của bà. Người lại gần, cầm lấy tay bà mà đỡ dậy; cơn sốt dứt ngay và bà phục vụ các ngài.
Chiều đến, khi mặt trời đã lặn, người ta đem mọi kẻ ốm đau và những ai bị quỷ ám đến cho Người. Cả thành xúm lại trước cửa. Ðức Giêsu chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật, và trừ nhiều quỷ, nhưng không cho quỷ nói, vì chúng biết Người là ai.
Sáng sớm, lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó. Ông Simon và các bạn kéo nhau đi tìm. Khi gặp Người, các ông thưa: “Mọi người đang tìm Thầy đấy!” Người bảo các ông: “Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng xã chung quanh, để Thầy còn rao giảng ở đó nữa, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó.” Rồi Người đi khắp miền Galilê, rao giảng trong các hội đường của họ, và trừ quỷ.
THIÊN CHÚA SẼ LAU KHÔ MỌI GIỌT LỆ
‘Đức Giêsu lại gần, cầm lấy tay bà mà đỡ dậy; cơn sốt dứt ngay và bà phục vụ các ngài.’
Đối với người Dothái, bệnh tật là dấu hiệu của ma quỷ. Ở đây, thánh Maccô dùng từ ‘đỡ dậy’, nguyên ngữ Hy lạp có nghĩa là ‘làm cho sống lại’. Một từ ngữ diễn tả cuộc phục sinh của Đức Giêsu sau này. Do đó, đối với tác giả Tin mừng thứ hai, việc chữa bệnh trên là một ‘dấu chỉ’, một thứ biểu trưng ngôn sứ báo trước nước Thiên Chúa vĩnh cửu, vốn được diễn tả trong sách Khải Huyền: Trong Nước Thiên Chúa, sẽ chẳng còn tang chế, tiếng kêu than, đau khổ, bởi Thiên Chúa sẽ lau khô mọi giọt lệ và chiến thắng sự chết.