Nếu không có 50.000 đồng của thầy, chắc hẳn tôi chẳng có được nghề nghiệp, cuộc sống ổn định như hiện tại. Câu chuyện trôi qua 13 năm nhưng tôi vẫn nhớ như in như mới xảy ra hôm qua, hôm kia…
Trong số cháu ngoại của tôi có hai đứa là “con cầu khẩn”. Cháu trai đầu là kết quả bao tiền của, công sức mẹ nó chữa bệnh vô sinh. Ba năm sau có thêm một cháu gái nữa dù chẳng chữa trị gì. Vui mừng với quà tặng bất ngờ của tạo hóa chưa được bao lâu, lúc tròn 23 tháng bé mắc bệnh hiểm nghèo ung thư mắt trái. Mẹ bé phải nghỉ việc để lo cho con.
Tuổi thơ tôi trôi qua với bao khó khăn, nhọc nhằn của mẹ – người đàn bà có đôi bàn tay chai sạn, nước da rám nắng và đôi mắt trũng sâu, quầng thâm vì thức khuya dậy sớm.
“Chồng yêu quý! Năm mới đến rồi, em thức mấy đêm liền suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định tổng kết những biểu hiện của anh trong năm vừa qua”. Làm như vậy em mong rằng trong thời khắc của năm mới, anh sẽ cố gắng hơn, bắt đầu thực hiện kế hoạch mà em nêu ra. Làm như vậy là để cuộc sống của chúng ta hạnh phúc, vui vẻ hơn.
Ở giữa phòng có một bàn tròn lớn. Ở giữa bàn có một nồi nước bốc khói nghi ngút trông thật ngon và hấp dẫn, khiến người đàn ông nhỏ nước miếng. Nhưng mọi người ngồi xung quanh bàn thì lại gầy guộc, xanh xao, cứ như là bị bỏ đói từ lâu vậy. Mỗi người ai cũng đang cầm chiếc thìa có cán dài buộc vào cánh tay. Họ có thể với chiếc thìa dài tới nồi nước hầm để múc, nhưng vì nó dài quá, và bị buộc vào tay, nên họ không thể cho vào miệng được.