“Lời mẹ trong đêm” là bài Thơ viết về mẹ của Vũ Thủy. Chị bị mù năm 1993 do biến chứng bệnh tiểu đường. Cuối năm 2007, đến lượt người anh trai bị mù hoàn toàn. Thương anh trai, chị càng thương mẹ, và cảm nhận được những giọt kinh trong đêm của mẹ kết thành những chuỗi ngọc, cho anh em chị vuông tròn theo thánh ý. (Click here)
Ốm vặt thôi, nhưng cũng đủ nhìn máy tính thì hoa mắt, thế là không viết được. Rồi đang lúc nằm ốm ba chợt nhớ ra ba đã viết cho em Pi hai bức thư mà chưa viết cho con thư nào cả, như thế thật không công bằng cho con. Vì thế, thay vì viết cho em Pi, ba viết thư này cho con.
Cách đây 22 năm, có bố có tôi nhưng nhà chẳng có nổi cái màn hình dù là đen trắng. Bố buồn tủi khi để mấy đứa nhóc phải coi ké nhà hàng xóm. Dù rất thích nhưng chẳng bao giờ bố đi xem vô tư như bọn trẻ. 5 năm sau, có bố có tôi có màn hình nhưng bố con lại cách nhau đến 500km. Mùa WorldCup 2010, bố, tôi, màn hình cùng chung một chỗ nhưng đó không phải là sự hội tụ của may mắn.
Sinh ra ở một miền quê nghèo, trong một gia đình cũng không được đầy đủ cho lắm! không biết tự bao giờ con đã trưởng thành như bây giờ. Trải qua thời gian, những ký ức có thể còn nhớ và cũng có thể đã quên từ lâu rồi. Mới đây thôi, con còn nhớ rất rõ mẹ vào Sài Gòn thăm con đang lập nghiệp ở đó.
“Gia đình là một xứ đạo mà bà mẹ là cha sở“ (Thánh Ambrôsiô). Lòng mẹ là vực sâu mà dưới đáy luôn có sự khoan dung. (Balzac). Khi thân mẫu khen nhẫn giáo hoàng “Ðẹp quá !”. Ðức Gioan 23 chỉ vào nhẫn cưới của mẹ: “Thưa mẹ, con có nó là nhờ cái nhẫn này của mẹ”
Ca khúc Chú ếch con do nhạc sĩ Phan Nhân viết năm 1967 có tựa tiếng Ý là Ma va la. Ca khúc này được bé Hương Trà mang đi dự thi cuộc thi Tiếng hát trẻ em quốc tế do trường Piccolo Coro ở Bologna (Ý) tổ chức vào cuối năm 2003. Với ca khúc này, Hương Trà được ban tổ chức bình chọn là “người hát tiếng Ý hay”.
Nếu chỉ còn một ngày để sống, người đưa tôi về đến quê nhà. Để tôi thăm làng xưa nguồn cội, cho tôi mơ mơ tiếng mẹ cha. Nếu chỉ còn một ngày để sống, người cho tôi một khúc kinh cầu. Người tôi thương êm ấm môi cười, cho con tôi bước đời yên vui…
Ba và con trai cùng thuyết phục mẹ dùng điện thoại di động để có thể liên lạc dễ dàng. Mẹ bảo điện thoại dày cộm, bỏ vào túi bất tiện. Thật ra, con trai biết mẹ nói vậy vì sợ ba tốn tiền.