Hạnh Phúc Là Được Sốg Trong Vòng Tay Mẹ

 

Hạnh Phúc Là Được Sốg Trong Vòng Tay Mẹ

Hạnh Phúc Là Được Sốg Trong Vòng Tay MẹHạnh phúc là được sống trong vòng tay mẹ 5 năm trước, một ngày nọ khi đang làm việc, tôi nhận điện thoại từ một người hàng xóm báo tin mẹ bị té bất tỉnh, đang được đưa đi cấp cứu. Tôi tá hỏa chạy vào bệnh viện, vừa đi vừa cầu nguyện cho mẹ không bị nguy hiểm.

Cũng may, cú ngã do trượt chân ở sàn nước khiến mẹ chỉ bị gãy tay phải nhưng vốn yếu tim nên mẹ sợ quá bị ngất. Tuy nhiên, mẹ không bị vấn đề nghiêm trọng nào khác. Nhìn mẹ xanh mướt như tàu lá, cố gượng cười trả lời: “Mẹ chẳng sao đâu” mà tôi bật khóc, thấy đau như chính mình bị nạn.

Mẹ không muốn làm phiền người khác hay để người thân biết mình phải chịu đựng đau đớn, khổ sở do đó ngay cả khi bệnh, mẹ vẫn gắng làm việc để mọi người thấy mẹ vẫn bình thường, không phải lo lắng. Mẹ chỉ nằm một chỗ khi đã mệt đến mức không gượng dậy nổi. Đã quá tuổi hưu từ lâu nhưng mẹ tôi vẫn lo chuyện nhà cửa, cơm nước và các cháu. Nhiều lần tôi định đưa con đi học sớm hoặc thuê người giúp việc cho mẹ đỡ vất vả nhưng viện cớ không thích có người lạ ở chung nhà nên mẹ vẫn tự tay lo mọi thứ. Tôi hiểu mẹ sợ chúng tôi tốn kém khi cuộc sống ngày càng khó khăn. Hơn nữa, mẹ sợ cháu ra ngoài không được chăm sóc chu đáo. Những lúc ở nhà, chúng tôi tranh thủ giúp mẹ làm việc vì sức mẹ không được như trước. Ở tuổi này, lẽ ra phải được nghỉ ngơi nhưng mẹ tôi vẫn bận luôn tay luôn chân. Tôi hiểu mẹ muốn sống gần con cháu trong lúc tuổi xế chiều.

Cú ngã làm mẹ xuống sức thấy rõ. Cánh tay bị thương bó bột gần hai tháng nên mẹ không làm gì được. Tôi phải lo gửi con. Tìm được chỗ giữ con an toàn đã khó, để thằng bé thích nghi và chịu đi học còn khó gấp bội vì nó chưa quen rời bà ngoại và cũng chỉ chịu ăn thức ăn “của bà ngoại nấu”. Nó cứ rúc đầu vào lòng bà ngoại đòi ẵm. Dù đau vì bị thằng bé chạm vào cánh tay vừa gẫy nhưng mẹ vẫn cố ẵm để thằng cháu cưng nín khóc. Hình ảnh mẹ một tay bó bột, tay kia quạt cho thằng bé ngủ những khi cúp điện hay gãi lưng cho nó khiến tôi xúc động.

Vì không muốn lệ thuộc vào sự giúp đỡ của người khác, mẹ tự xoay sở trên cánh tay lành lặn nhưng vì là tay trái, không thuận nên bà thường gặp khó khăn. Có lần, mẹ làm đổ cả ấm nước khi cố nhấc lên nhưng không nổi. Tôi phải làm mặt giận để mẹ chịu ngồi yên. Thời gian đầu chưa tìm được người giúp việc, tôi phải nghỉ phép liên tục để lo cho mẹ và thu xếp việc nhà. Làm việc tôi mới thấy ngưỡng mộ tài xoay sở khéo léo của mẹ khi một tay chu toàn tất cả mọi thứ. Tôi mới có hai đứa con đã thấy vất vả, khó khăn trăm bề trong khi ngày xưa một nách mẹ chăm lo cho bốn chị em tôi khôn lớn nên người.

Lúc này, tôi nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ và đã “tận diệt” những khoảng thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi trong quãng đời còn lại của mẹ. Do đó, tôi không dám “khoán trắng” mọi thứ ở nhà cho mẹ như trước. Giờ đây mẹ đã có thời gian để chăm sóc cây cảnh hay làm những gì mẹ thích như đi du lịch đây đó. Vết thương năm nào nay đã lành nhưng nó vẫn khiến mẹ đau nhức mỗi khi trái gió trở trời. Mẹ cũng không làm được việc nặng bên phía cánh tay ấy nữa. Những khi ngồi gần mẹ, đứa con lớn của tôi rất thích nắn bóp cánh tay bị thương của ngoại vì nó tin rằng làm vậy bà sẽ không bị đau nhức. Nhìn nụ cười hạnh phúc của mẹ, tôi hiểu cử chỉ âu yếm đó của con sẽ hữu hiệu hơn bất kỳ loại thuốc xoa bóp nào khác. Cầu mong mẹ sống đời để chúng tôi được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ.

Lê Thị Ngọc Vi



Để lại một bình luận