Kumar ngồi đó ngắm nhìn hai đứa trẻ ăn, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Đợi cho hai anh em cậu bé ăn xong, cúi chào bước đi rồi, Kumar mới bắt đầu ăn phần của mình. Ăn xong, Kumar ra hiệu xin nhà hàng tính tiền như bình thường. Anh đứng lên đi rửa tay rồi quay lại bàn nhận hóa đơn.
Và anh đã hết sức ngạc nhiên bởi trên đó không thấy ghi khoản tiền nào phải thanh toán cho nhà hàng, chỉ vỏn vẹn mấy dòng chữ khiến anh thật sự xúc động: “Chúng tôi không có máy để tính toán được giá trị của con người. Mong mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với anh !”