Chuyện Đời Của Mẹ

Chuyện Đời Của Mẹ

Mẹ được sinh ra nơi xứ dừa thơ mộng. Năm lên 8 tuổi, ông bà ngoại cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt nên bà ngoại dắt mẹ ra miền Trung lập nghiệp.

Chuyện Đời Của Mẹ

Ảnh minh họa: từ Internet

Cuộc sống nơi đất khách quê người chồng chất khó khăn. Bà và mẹ phải nay đây mai đó tìm kế sinh nhai, cuối cùng hai người đưa nhau lên Tây nguyên.

Rồi bà ngoại đi bước nữa và cuộc đời mẹ gian truân hơn khi các dì, các cậu lần lượt ra đời. Mẹ bảo lúc đó mẹ rất muốn đi học nhưng không thể mở lời với ngoại.

Mẹ âm thầm vừa tự tìm người nhờ làm giúp giấy tờ nhập học, vừa chạy đôn chạy đáo làm việc để có tiền trang trải học phí. Thế nhưng, mới học xong lớp 3 mẹ đành ngậm ngùi bỏ học vì thấy cuộc sống gia đình ngày một khó khăn, ngoại phải liên tục chuyển chỗ ở.

13 tuổi, mẹ đi giúp việc cho nhà người khác để kiếm tiền mua sữa cho em. Có lần đói quá, mẹ phải dẫn các cậu, các dì con đi xin cơm. Không dám xin ở những gia đình bình thường hay nơi đang có đám cưới, đám hỏi, mẹ vào xin cơm ở một đám ma. Bởi lẽ ở đám ma người ta mới còn dư thừa thức ăn mà cho mình lót dạ.

Thời gian trôi, các cậu, các dì của con lần lượt lập gia đình, mẹ cũng đi tìm cho riêng mình một bến bờ hạnh phúc. Và mẹ gặp ba, một anh nông dân nghèo, chất phác, thật thà, hết lòng thương yêu mẹ. Những tưởng cuộc đời sẽ sang trang mới, ai ngờ cái khổ vẫn bám riết mẹ. Bà nội của con là người cực kỳ khó tính và không có cảm tình với mẹ. Trong khi đó, ba vẫn một mực đòi cưới mẹ, bất chấp sự cản ngăn của bà nội.

Sau đám cưới hai ngày, ba mẹ bị buộc phải ra ở riêng trong một mái lều rách rưới, ban ngày thấy mặt trời, ban đêm thấy trăng sao. Cuộc sống vất vả khiến mẹ đổ bệnh, nằm liệt giường mấy năm liền. Lúc ấy, chính lòng yêu thương của ba đã vực mẹ dậy và tiếp tục sống.

Con ra đời rồi dần khôn lớn. Câu chuyện đời mẹ từ đây đã có thêm hình ảnh con. Đó không còn là chuyện đời qua lời kể của mẹ nữa mà là qua chứng kiến và cảm nhận của con. Đã bao lần con đau cùng nỗi đau bệnh tật của mẹ. Đã bao lần con nín thở đợi chờ mẹ mở mắt và mỉm cười nhìn con sau mỗi ca phẫu thuật. Con ước có thể đau thay mẹ, như thế con sẽ dễ chịu hơn.

Thấy con khóc, mẹ ôm con vào lòng mà đùa rằng: “Ngốc quá, mẹ không đau lắm đâu, ông trời biết bé Bo thương mẹ, bé Bo lại ngoan nữa nên không để mẹ phải xa con đâu mà”. Mẹ lúc nào cũng lạc quan đến đau lòng như thế.

Mẹ thường khuyên con: “Bây giờ con có điều kiện phải cố gắng học tập cho thật tốt, đừng bỏ lỡ tương lai của mình”. Vâng lời mẹ, con luôn cố gắng học thật tốt, năm nào cũng mang về cho mẹ hai tấm giấy khen và nhiều giải thưởng. Mỗi lúc như thế, con cảm nhận được niềm vui ngời lên trong mắt mẹ.

Con cũng thầm cảm ơn ba nhiều lắm. Không chỉ vì công ơn trời biển mà ba dành cho con mà còn vì ba yêu thương mẹ trọn vẹn 38 năm trời.

Ngồi giữa căn phòng trọ chật hẹp, dưới khí trời nóng bức của đất Sài thành, ngay lúc này con chỉ muốn nói to: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm” – lời yêu thương mà đứa con gái ngốc nghếch chỉ biết giữ trong lòng, chưa bao giờ chịu bày tỏ với mẹ.

Con thầm cảm ơn cuộc đời cho con có mẹ. Con sẽ không bao giờ để mẹ phải chịu khổ cực hay đau buồn nữa. Con sẽ làm cho câu chuyện đời mẹ từ nay về sau sẽ là những đoạn vui vẻ, hạnh phúc. Hãy tin con, mẹ nhé…

Hồng Thi

Để lại một bình luận