Lễ trọng Đức Mẹ hồn xác lên trời đã được cử hành vào ngày 15 tháng 8 từ thế kỷ thứ V. Lễ này mang ý nghĩa “Ngày sinh vào trời” của Đức Mẹ, hay theo truyền thống Byzantine là “Lễ Đức Mẹ an giấc”.
Lễ trọng Đức Mẹ hồn xác lên trời đã được cử hành vào ngày 15 tháng 8 từ thế kỷ thứ V. Lễ này mang ý nghĩa “Ngày sinh vào trời” của Đức Mẹ, hay theo truyền thống Byzantine là “Lễ Đức Mẹ an giấc”. Tại Rôma, lễ này bắt đầu được cử hành vào giữa thế kỷ thứ VII. Mãi đến ngày 01 tháng 11 năm 1950, Đức Giáo hoàng Piô XII mới long trọng công bố Tín điều Đức Maria hồn xác lên trời.
Trong kinh Tin kính các Tông đồ, chúng ta tuyên xưng niềm tin vào “sự sống lại của thân xác” và “sự sống đời đời”. Đây chính là mục tiêu và ý nghĩa cuối cùng của hành trình đời người. Lời hứa đức tin này đã được hoàn thành nơi Đức Maria, Đấng là “dấu chỉ của niềm an ủi và hy vọng tràn trề” (Kinh Tiền Tụng). Đây là một đặc ân được ban cho Mẹ Maria, và gắn liền với căn tính Mẹ là Thân Mẫu của Chúa Giêsu. Bởi vì cái chết và sự hư nát của thân xác con người là hậu quả của tội lỗi, nên không phù hợp nếu Đức Trinh Nữ Maria – Đấng vô nhiễm nguyên tội – lại chịu hậu quả của định luật tự nhiên ấy. Vì thế, mầu nhiệm “An giấc” hay “Lên trời” của Mẹ được biểu lộ. Việc Đức Maria đã được đưa lên trời là lý do để mừng vui, để hy vọng, để sống trong tâm thế “đã được rồi, nhưng vẫn còn chờ đợi”.
Đức Maria – một trong những thụ tạo của Thiên Chúa – đã được ở trên trời. Với Mẹ và như Mẹ, chúng ta, những thụ tạo của Thiên Chúa, cũng sẽ một ngày được như vậy. Số phận của Đức Maria, được kết hợp với thân xác vinh hiển của Chúa Giêsu, cũng chính là số phận của tất cả những ai kết hiệp với Chúa Giêsu trong đức tin và đức mến. Điều đáng lưu ý là phụng vụ – qua các bài đọc Thánh Kinh trích từ sách Khải huyền và Tin Mừng theo Thánh Luca (bài ca Magnificat) – không nhằm giúp ta suy gẫm cho bằng đưa ta vào cầu nguyện.
Thật vậy, Tin Mừng gợi ý rằng, mầu nhiệm của Đức Maria cần được đọc dưới ánh sáng của lời kinh Magnificat, nghĩa là qua lăng kính của tình yêu nhưng không, trải dài qua mọi thế hệ, và của tình thương ưu ái dành cho những người bé mọn và nghèo hèn. Hoa trái tuyệt hảo nhất, kiệt tác của tình yêu ấy, chính là Đức Maria, tấm gương trong đó toàn thể Dân Thiên Chúa có thể nhận ra những nét phác họa của chính mình. Lễ trọng Đức Mẹ hồn xác lên trời là dấu chỉ hùng hồn cho thấy không chỉ “linh hồn” mà cả “thân xác” cũng được bao gồm trong lời khẳng định của Kinh Thánh rằng: “Thiên Chúa thấy mọi sự Người đã làm đều rất tốt đẹp” (St 1,31), đến độ nơi Đức Trinh Nữ Maria, “xác phàm của chúng ta” được đưa vào thiên quốc.
Điều này không miễn trừ chúng ta khỏi bổn phận dấn thân cho cuộc sống trần gian, nhưng là để, với ánh mắt hướng về cùng đích là Quê Trời, chúng ta càng hăng say dấn thân trong cuộc sống hiện tại để phản ánh lời ca Magnificat: vui mừng vì lòng thương xót của Thiên Chúa, chú ý đến tất cả những anh chị em mà chúng ta gặp gỡ trên hành trình, bắt đầu từ những người yếu đuối và dễ bị tổn thương nhất.
Tuyên bố tín điều
“Vì lý do đó, sau khi chúng tôi đã liên tục dâng lên Thiên Chúa những lời khẩn nguyện, và đã kêu xin ánh sáng của Thần Khí Sự Thật, để làm vinh danh Thiên Chúa Toàn Năng, Đấng đã tuôn đổ tình yêu đặc biệt của Người trên Đức Trinh Nữ Maria, để tôn vinh Con của Mẹ là Vua bất tử muôn đời và là Đấng chiến thắng tội lỗi và sự chết, để gia tăng vinh quang cho chính Người Mẹ rất cao sang, và để đem lại niềm vui và hoan lạc cho toàn thể Hội Thánh; bởi quyền năng của Chúa chúng ta là Đức Giêsu Kitô, của hai Thánh Tông đồ Phêrô và Phaolô, và với thẩm quyền riêng của chúng tôi, chúng tôi long trọng tuyên bố, công bố và xác định đây là tín điều được Thiên Chúa mạc khải: rằng Mẹ Thiên Chúa vô nhiễm nguyên tội, Đức Maria đồng trinh trọn đời, sau khi hoàn tất cuộc đời trần thế, đã được đưa lên trời cả hồn lẫn xác trong vinh quang thiên quốc.” (Đức Giáo hoàng Piô XII, Munificentissimus Deus, ngày 1 tháng 11 năm 1950).
Tâm Bùi chuyển ngữ từ Vatican News
