Thơ: Hồn tôi reo hát

 

 

Hồn tôi reo hát

 

Thơ: Hồn tôi reo hátVui lên nào, hỡi sa mạc và đồng khô cỏ cháy,

vùng đất hoang, hãy mừng rỡ trổ bông,

hãy tưng bừng nở hoa như khóm huệ,

và hân hoan múa nhảy reo hò.

Sa mạc được tặng ban ánh huy hoàng của núi Li-băng,

vẻ rực rỡ của núi Các-men và đồng bằng Sa-ron.

Thiên hạ sẽ nhìn thấy ánh huy hoàng của ĐỨC CHÚA,

và vẻ rực rỡ của Thiên Chúa chúng ta.

(Trích sách I-sai-a: 35, 1-2)

Vui lên nào hỡi lòng ta như mùa xuân thiếu nữ

Lữ thứ dặm trường bao năm tháng đã qua

Ta có Chúa cùng đi nỗi khắc khoải không còn!!!

Những ngày mòn mỏi mắt chờ mong tuôn suối lệ

Đã qua rồi vì Đức Chúa bảo vệ tôi!.

Người đã ban cho tôi ánh huy hoàng của Đức Chúa

Là những lời Đức Chúa chỉ dạy tôi

Là bó đuốc soi đường, dìu tôi qua miền thung lũng tối.

Nhớ những ngày…

Lòng tôi như sa mạc

Như đồng khô cỏ cháy

Dáng phạc phờ tìm một bóng hình ai

Ngày qua ngày sống phận người dang dở…

Tôi bây giờ như hoa nở mùa xuân

Vì có Chúa là nguồn chân thiện mỹ!

Vĩ nghiệp Ngài, tôi đã sẵn trong tay

Áng mây bay, tôi ngắm nhìn kỳ công Chúa

Lá úa tàn, tôi ngẫm chuyện thiên thu

Và Giê-su cho tôi nguồn can đảm

Tôi học Ngài, vác thánh giá, phục tùng Cha…

Cha ơi!

Trọn đời con

Xin mãi là một bài ca chúc tụng.

Dù cây khô lá rụng buổi chiều đông

Những bông hoa nở muộn giữa đồng khô cỏ cháy

Là những bông hoa dâng về Cha với trót cả tâm tình

Xin chúc tụng Ngài, ánh bình minh muôn thuở!!!

                             15/12/2013

                             Vũ Thủy

Để lại một bình luận