Chúa không để ta mồ côi…

 

 

  Chúa không để ta mồ côi…“Biệt ly nhớ nhung từ đây, chiếc lá rơi theo heo may, người về có hay. Biệt ly sóng trên dòng sông. Ôi còi tàu như xé đôi lòng. Và mây trôi nước trôi, ngày tháng trôi cùng lướt trôi…”. Vâng,  đó là tâm trạng thường tình với bất cứ ai, khi phải đối diện với sự biệt ly.

Nói tới sự biệt ly, Đức Giê-su, trong những ngày còn tại thế, Ngài đã không ít lần chứng kiến. Và, mỗi lần chứng kiến, Ngài không thể không có sự phản ứng nhất định của mình.

Với sự kiện con trai của một bà góa ở thành Nain “ra đi”,  Đức Giê-su hóa giải cảnh biệt ly đó bằng một phép lạ, cho anh ta sống lại. Với tâm trạng “như xé đôi lòng” của các môn đệ khi biết Thầy Giê-su chỉ còn ở với mình “ít lâu nữa thôi”, Đức Giê-su, qua một thông điệp, Ngài đã lấp đi khoảng trống cô đơn nơi các ông. Thông điệp đó đã được thánh Gio-an ghi lại như sau:

Hôm ấy, Thầy và trò cùng quây quần bên nhau trong một bữa tiệc, bữa tiệc nhân ngày lễ Vượt Qua. Trong bữa tiệc ấy, Đức Giê-su đã bảy tỏ với các môn đệ rằng, “Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy”.

Hai lần nhấn mạnh với các môn đệ “hãy tin… và tin” là để giảm đi nỗi cô đơn nặng nề nơi các ông, một nỗi cô đơn theo kiểu cô đơn của Walter Scott: “Khi nghĩ về những người bạn đồng hành đã rời ta, chúng ta cảm thấy cô đơn gấp đôi”.

Cho nên, trước hoàn cảnh đó, Đức Giê-su thấy rằng, Ngài cần phải đưa ra một thông điệp mạnh mẽ để xóa tan khoảng trống cô đơn trong tâm hồn của các ông. Và Ngài đã đưa ra thông điệp, rằng: “Thầy sẽ xin Chúa Cha và Người sẽ ban cho anh em một Đấng Bảo Trợ khác đến ở với anh em luôn mãi. Đó là Thần Khí sự thật, Đấng mà thế gian không thể đón nhận, vì thế gian không thấy và cũng chẳng biết Người. Còn anh em biết Người, vì Người luôn ở giữa anh em và ở trong anh em”(x.Ga 14, 16-17)

Vâng,  chính thông điệp này  đã lấp đầy khoảng trống cô đơn nơi các người môn đệ của Ngài. Một thông điệp thấm đậm tình yêu thương khi Đức Giê-su tiếp tục tuyên bố với các ông, rằng: “Thầy sẽ không để anh em mồ côi” (Ga 14, 18).

“Thầy sẽ không để anh em mồ côi”. Đúng vậy, bởi Đức Giê-su “đi”, nhưng không phải là Ngài “một đi không trở lại”. Đức Giê-su đi,  rồi Ngài lại đến. Ngài đi là có lợi cho chúng ta, như Ngài đã phán hứa.

Cái lợi rõ nét nhất, Đức Giê-su nói, đó là: “Ngày đó, anh em sẽ biết rằng Thầy ở trong Cha Thầy, anh em ở trong Thầy, và Thầy ở trong anh em”. Cái lợi tiếp đến, đó là: “Thầy sống và anh em cũng được sống”.

Vâng, lịch sử hơn hai ngàn năm Ki-tô giáo. Mặc cho có biết bao cuộc bách hại, mặc cho có biết bao thăng trầm, Giáo Hội vẫn trường tồn và phát triển, một sự trường tồn và phát triển đủ để chứng minh những “cái lợi” (nêu trên),  đã thực sự tác động trên đời sống của Giáo Hội nói chung, và của từng người tín hữu nói riêng.

Thế nên, hãy để một phút hồi tâm và tự hỏi, sau nhiều năm là một Ki-tô hữu, “tôi có ở trong Chúa và Chúa có ở trong tôi”! Hỏi cách khác, Đấng Bảo Trợ có “ở giữa chúng ta và ở trong chúng ta”!? Hãy nhớ rằng, Đấng Bảo Trợ là Đấng không thể thiếu cho đời sống đức tin của mỗi chúng ta.

Thật vậy, không có Chúa Thánh Thần ngự trị trong đời sống đức tin, thật quá khó để chúng ta có thể đương đầu với một thế giới ngày một cổ vũ cho một nền văn hóa sự chết, như hôm nay.

Nếu không có Chúa Thánh Thần. Đấng có thể “ban cho trí hồn (ta). Ơn biết khôn ngoan tìm theo chân lý”. Vâng, làm sao chúng ta có thể “xa điều gian dối” nhan nhản trên truyền thông đại chúng, một thứ truyền thông được điều hành bởi những kẻ độc tài đảng trị.

Không có Chúa Thánh Thần. Chúng ta không thể gặt hái hoa trái của Người. Mà, nếu không có hoa trái Chúa Thánh Thần, hoa trái “bác ái, vui vẻ, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm”… Vâng, làm sao chúng ta có thể “đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục. Đem an hòa vào nơi tranh chấp. Đem chân lý vào chốn lỗi lầm”!

Nếu không có hoa trái Chúa Thánh Thần, hoa trái “tiết độ và trong sạch”… Vâng, làm sao chúng ta có thể chế ngự những dục vọng, một trong nhiều nguyên nhân gây đổ vỡ hôn nhân gia đình!? Nói tắt một lời, không có Đấng Bảo Trợ, chúng ta không có “Uy lực của Thần Khí”, và nói theo cách nói của Đức Giê-su, chúng ta chẳng khác nào là một kẻ “mồ côi”.

Đã là một Ki-tô hữu, chắc chắn không ai trong chúng ta muốn mình trở thành kẻ mồ côi trước mặt Thiên Chúa. Thế nên, đừng để mất đi “Uy Lực của Thần Khí” trong đời sống đức tin của chúng ta. Muốn thế, không gì tốt hơn là hãy nghe lời truyền dạy của Đức Giê-su, lời truyền dạy rằng: “:Ai có và giữ các giới răn của Thầy, kẻ ấy mới là kẻ yêu Thầy. Và ai yêu Thầy sẽ được Cha Thầy yêu. Thầy sẽ yêu nó và tỏ mình ra cho nó”.

“Giới răn của Thầy” là giới răn nào? Thưa, “Mến Chúa – Yêu Người”. Vâng, chỉ vậy thôi. Chỉ vậy thôi, Chúa sẽ “yêu ta và tỏ mình ra cho ta”. Yêu ta như thế nào? Thưa, Đức Giê-su – Ngài sẽ không để ta mồ côi.

Chỉ cần Mến Chúa – Yêu Người. Chúa sẽ “không để ta mồ côi”.

 Petrus.tran

 

Để lại một bình luận