Lời Chúa: đốt cháy sự cám dỗ…

 

Lời Chúa: đốt cháy sự cám dỗ…Trong kinh Lạy Cha, chúng ta  có một lời nguyện, rằng: “Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ…”. Vâng, sự cám dỗ, có thể nói: nó là sự xấu đầu tiên xuất hiện trên thế gian này.

Theo sách Sáng Thế Ký, thì: nguyên tổ Adam và Eva là những người đầu tiên đã bị “sự cám dỗ” quật ngã, để rồi dẫn tới cái kết bi thảm, đó là: bị trục xuất khỏi vườn Eden cùng với án phạt là sự chết.

Với hệ lụy của tội nguyên tổ, sự cám dỗ là một nan đề mà ai trong chúng ta cũng đều khiếp sợ. Ngay từ khi có trí khôn cho tới lúc trút hơi thở cuối cùng, có biết bao cơn cám dỗ vây quanh ta. Từ sáng sớm cho tới chiều tà, từ lúc lên giường ngủ cho tới lúc thức giấc, sự cám dỗ luôn bám chặt vào đời sống ta như một con đỉa đói.

Ông Gióp, một nhân vật nổi tiếng trong Cựu Ước, đã có lời nhận định, rằng “Đời sống con người trên mặt đất chỉ là một cám dỗ liên lỉ”.

Trong nhiều nỗ lực, con người tìm đủ mọi cách để vượt qua sự cám dỗ. Thế nhưng, trước sự yếu đuối, theo như lời thánh Phao-lô nói, con người, vẫn cứ làm-điều-không-muốn-làm, còn điều-muốn-làm-lại-không-làm… để rồi suốt một kiếp người, con người cứ phải thở than: “Ai sẽ giải thoát tôi khỏi thân xác phải chết này?” Cũng thánh Phaolô, với sự từng trải, Ngài đã nói “Tạ ơn Thiên Chúa, nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta” (Rm 7, 25).

Thật vậy, Đức Giêsu, khi còn tại thế, Ngài cũng đã đôi lần chạm trán với  những cơn cám dỗ. Và chính những lần đối đầu với những cơn cám dỗ đó, Ngài đã để lại cho chúng ta một bài học sâu sắc, một bài học làm thế nào để vượt lên chính mình, trước những sự cám dỗ.

Nói đến việc Đức Giê-su chịu cám dỗ, thánh sử Luca có ghi lại một câu chuyện như sau: Sau khi chịu phép rửa tại sông Giodan, Đức Giê-su “được Thánh Thần dẫn đi trong hoang địa và chịu quỷ cám dỗ” (x.Lc 4, 2) Vào hoang địa, Đức Giê-su đã sống một cuộc sống chay tịnh, và chính cuộc sống chay tịnh này đã làm nổi bật bản tính “con người” nơi Ngài. Không thể ngờ rằng, trong “suốt bốn mươi ngày”, “Người không ăn gì cả, và khi hết thời gian đó, thì Người thấy đói”.

Với bản tính con người, có thể nói rằng, sống trong cảnh đói khát, đó chính là lúc yếu đuối nhất, dễ bị cám dỗ nhất. Thế nên, Satan, với bản chất dối trá và xảo quyệt, lợi dụng lúc Đức Giê-su “thấy đói”, nó đưa Ngài vào một mê hồn trận, một mê hồn trận đầy tinh xảo với những cám dỗ rất đời thường, những cám dỗ mà với những ai “yếu bóng vía” sẽ dễ dàng quy phục.

Đây, hãy nhìn xem, chiêu thứ nhất Satan tung ra… Hắn dụ Đức Giê-su khoe khoang “quyền phép” bằng một lời dụ dỗ đầy thâm ý, “Nếu ông là Con Thiên Chúa thì truyền cho hòn đá này hóa bánh đi!”

Về lời cám dỗ này, Lm. Charles E. Miller, trong một bài giảng, đã chia sẻ, rằng: “Trong sa mạc, có thể nói Chúa Giê-su vứt bỏ hành lý của Người: đó là những chước cám dỗ mà Người luôn phải chống chọi khi mang lấy thân phận con người. Trước hết, Người vất bỏ thói ‘ích kỷ’. Quỷ xúi giục Đức Giê-su dùng ‘quyền năng’ Thiên Chúa phục vụ cho tiện ích cá nhân, bằng cách hóa đá ra thành bánh để ăn. Song Đức Giê-su kiên nhẫn đợi đến ngày Người sẽ biến tấm bánh nên Mình Thánh và chén rượu nên Máu Thánh Người, để tưởng niệm cách sống động hy tế của Người trên thập giá vì lợi ích của chúng ta”.

Đúng vậy, không phải Đức Giêsu non-tay-ấn không thể dùng “quyền phép”: “truyền cho hòn đá này hóa thành bánh”. Nhưng điều Đức Giêsu sẽ “truyền”, sau này, chính là truyền cho các môn đệ “quyền phép” làm cho “tấm bánh và chén rượu” trở thành “Mình Máu Thánh Ngài”. Một tấm bánh và một chén rượu để bất cứ ai ăn hoặc uống sẽ không còn đói khát nhưng được sự-sống-đời-đời.

Đói ăn, thiếu mặc ư! Đừng sợ. Có sợ thì hãy sợ đói-Lời-Thiên-Chúa. Vâng, hôm đó, Đức Giêsu bác bỏ lời dụ dỗ của Sa-tan bằng một lời Kinh Thánh, rằng “Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh”. Ngài đến là để tái khẳng định với mọi người rằng, sự sống của con người “còn nhờ mọi lời từ miệng Thiên Chúa phán ra”.

Với chiêu thứ hai ư! Hôm đó, Sa-tan đã “đem Đức Giêsu lên cao, và trong giây lát, chỉ cho Người thấy tất cả các nước thiên hạ. Rồi nó nói với Người: Tôi sẽ cho ông toàn quyền cai trị cùng với vinh hoa lợi lộc của các nước này, vì quyền hành ấy đã được trao cho tôi và tôi muốn cho ai tùy ý”.

Ôi! đúng như người xưa có nói “của người phúc ta”…. “lấy xôi làng đãi ăn mày”  Và hôm nay, điều đó đã được Satan đem ra áp dụng. Thật vậy, Sa-tan không biết, mà có biết chắc hẳn nó cũng giả quên. Đức Giêsu đã được Thiên Chúa Cha trao ban toàn quyền trên trời dưới đất, để “ai tin vào Ngài thì được sống” vậy thì, Satan có gì để mà yêu cầu Đức Giêsu “Bái lạy tôi, thì tất cả sẽ thuộc về ông”!

Chiêu thứ ba, Satan đưa “quyền lợi” ra làm mồi câu nhử Đức Giêsu. Và đúng là, nó muốn làm “lóa” mắt Đức Giê-su,  từ hoang địa, chỉ một chớp mắt, Satan đã “đem Đức Giêsu đến Giêrusalem và đặt Người trên nóc Đến Thờ”.

Và, như ông bầu của một gánh xiếc, Satan muốn Đức Giêsu biểu diễn màn “nhào lộn trên không” qua lời đề nghị rằng “Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì đứng đây mà gieo mình xuống đi”.

Có thể nói, chiêu thứ ba là chiêu cám dỗ nặng ký nhất, nặng ký là bởi đây là lần thứ hai Satan đánh trúng huyệt của Đức Giêsu, “Nếu ông là Con Thiên Chúa”…

Là Con Thiên Chúa thì sao đây? Phải chăng, là Con thì Thiên Chúa phải đáp ứng đúng nhu cầu con đòi hỏi ư! Hỗn… như thế là hỗn! Phải chăng, là Con thì Thiên Chúa phải cho “thiên sứ đến” để “tay đỡ tay nâng” khi Đức Giêsu biểu diễn màn phi thân từ nóc Đền Thờ xuống đất? Lại càng bậy nữa…

Vâng, ba chiêu thức cám dỗ đầy mánh khóe không đem lại hiệu quả trước một Giê-su “tràn đầy Thánh Thần”, trước một Giê-su thấm nhuần Lời Thiên Chúa.

Vết chàm từ chối Thiên Chúa làm chủ đời mình của nguyên tổ Adam và Eva không dễ gì tái hiện nơi Đức Giêsu, người vừa mới được chính Thiên Chúa Cha xác nhận tại sông Giodan rằng: “Con là Con của Cha”.

Con là Con của Cha có lẽ nào lại từ chối thờ phượng Người. Con là Con của Cha thì chỉ “phải thờ phượng một mình Người mà thôi”.

Satan đã lầm lẫn giữa một phép lạ để củng cố lòng tin vào Thiên Chúa và một màn biểu diễn thuộc loại “mãi võ sơn đông”.

Đức Giêsu không sập bẫy trước những lời khiêu khích của Satan. Ngài vào hoang địa không phải để mở trường dạy làm “ảo thuật”. Cũng không phải để biểu diễn một vài màn xiếc nhào lộn trên không trung. Vào hoang địa, Đức Giêsu đã mở một trường “dạy Kinh Thánh”.

Chính những lời Kinh Thánh mà Đức Giêsu dùng để “phản biện” tên-cám-dỗ đã cho mọi người thấy đâu là chân lý, đâu chính “Là Đường, là sự thật và là sự sống”; và một khi con người bước đi trên con Đường của Sự Thật và Chân Lý, có lẽ nào Thiên Chúa lại không truyền cho “Thiên Sứ gìn giữ Bạn” có lẽ nào Thiên Sứ lại không “tay đỡ tay nâng”!

Vâng, qua câu chuyện này, chúng ta đã nhận được từ Đức Giê-su  một bài giáo huấn sâu sắc rằng, Lời Chúa chính sức mạnh, để con người có được “niềm tin chiến thắng” trước những cơn cám dỗ.

Cuối câu chuyện này, thánh Luca có ghi một chi tiết mà có lẽ không ít người trong chúng ta ít chú ý tới. Chi tiết đó như thế này: “Sau khi đã xoay hết cách để cám dỗ Người, quỷ bỏ đi, chờ đợi thời cơ” (x.Lc 4, 13).

Vâng, tuy tác giả các sách Tin Mừng không ghi lại thời cơ nào quỷ đã quay lại. Thế nhưng, chúng ta có thể tin rằng, tại vườn Cây Dầu, cũng như tại đồi Golgotha, nó đã lởn vởn ở đó, chờ đợi thời cơ để cám dỗ Đức Giê-su từ bỏ sứ mạng, sứ mạng “Con Người cũng sẽ phải được gương cao… để ai tin vào Người thì được sống muôn đời”.

Tuy nhiên, nó đã thất bại, vì sao? Thưa, bởi vì Đức Giê-su, trước sau như một, Ngài vẫn một lòng “Xin phó thác hồn con trong tay Cha”.

Hơn hai ngàn năm đã trôi qua, có vẻ như, hôm nay đang là “thời cơ” của Satan. Đúng vậy, vẫn là những chiêu thức mà nó đã sử dụng để cám dỗ Chúa Giê-su, năm xưa, đó là: “lừa dối và phỉnh gạt”.

Vâng, vẫn là những màn tung hứng, tung hứng bằng những chủ thuyết này, chủ thuyết nọ, những chủ thuyết bịp bợm, thoạt nghe, cứ tưởng đó là khuôn vàng thước ngọc, rằng thì-là-mà “chẳng chết chóc chi”, nhưng rồi  sẽ bé cái lầm như nguyên tổ Adam và Eva xưa, mà thốt lên trước mặt Thiên Chúa, khi đã nhìn thấy sự thật phũ phàng, rằng: “Con rắn đã lừa dối con..”

Hãy cảnh giác. Satan thời @ hôm nay hơn hẳn Satan thời xưa, nó biết cách cập nhật hóa sự cám dỗ. Nó sẽ chẳng bao giờ nói “Hãy thờ lạy ta” nhưng sẽ nói: “có Thiên Chúa đấy, nhưng ông ấy đã chết rồi”.

Nó sẽ chẳng bao giờ nói với ta, rằng “đừng tin Đức Giê-su đã xuống thế làm người”, nhưng sẽ rủ rỉ rù rì với ta rằng, hãy tổ chức ngày lễ Giáng Sinh thật “hoành tráng”, bất chấp tốn kém, bất chấp những buổi lễ đó bị trần tục hóa như những lễ hội dân gian.

Nó sẽ chẳng nói với ta “không có ngày tận thế”, nhưng sẽ thủ thỉ với ta, qua những chứng minh của khoa học, rằng ngày đó nếu có xảy ra, thì cũng phải mất hàng tỷ năm nữa. Và, rằng hãy cứ “…Chơi cho lịch mới là chơi. Chơi cho đài các cho người biết tay” v.v…

Trở lại với những chủ thuyết của thời đại hôm nay. Vâng, thoạt nghe những lời cổ vũ của nó, đại loại như: “Hãy thay trời làm mưa… Tôn giáo chỉ là thuốc phiện… Hãy tự do luyến ái… Hãy đòi quyền được phá thai… Hãy đòi quyền được ly dị… Hãy đòi quyền được hôn nhân đồng tính v.v…”,  cứ tưởng đó là những đòi hỏi mang tính công bằng bác ái.

Thế nhưng, thực tế lại rất phũ phàng! Càng thay trời làm mưa lại càng mất mùa đói kém. Càng tự do phá thai lại càng nảy sinh những tên sát thủ giết người có bằng cấp. Càng tự do ly dị lại càng thấy những tội phạm “tuổi teen”.

Cho nên, phải coi chừng! Coi chừng! sau khi “bái lạy” những chủ thuyết quái thai đó, sau khi “tôn thờ” những học thuyết phỉnh gạt nêu trên, mắt-mình-lại-nhìn-thấy-mình… thấy mình “AIDS” giai đoạn cuối, thấy mình “vô sinh”… thấy mình bất an, thấy mình luôn lẩm bà lẩm bẩm: “Ơi người ơi! Ơi người ơi! Sao mình trong mộng vẫn ngu si?”

Là một Ki-tô hữu, chúng ta không thể để cho mình luôn sống trong trạng thái “ngu si” như thế. Nói theo ngôn ngữ Thánh Kinh, sống như thế là sống “khờ dại”.

Và ngược lại, để được gọi là sống “khôn ngoan”, Kinh Thánh mô tả, đó là những người, bên cạnh luôn có một “ngọn đèn cháy sáng”. Câu chuyện “dụ ngôn mười trinh nữ” như một ví dụ điển hình.  Cũng đừng quên, ngọn đèn cháy sáng đó Kinh Thánh ví, đó chính là “Lời Chúa”. (x.Tv 119, 105)

Trở lại câu chuyện “Đức Giê-su chịu cám dỗ”. Vâng, hôm đó, bên cạnh Đức Giê-su có ngọn đèn cháy sáng. Nói rõ hơn, Ngài đã  dùng  ba câu “Lời Chúa” như ba cú đấm thôi sơn để hạ “nốc ao” tên cám dỗ.

Bạn có nhớ ba câu Chúa Giê-su đã trích dẫn không? Nếu chưa, hãy đọc lại một lần nữa: “Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh” – “Ngươi phải bái lạy Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi, và phải thờ phượng một mình Người mà thôi” – “Ngươi chớ thử thách Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi.”

Nếu bạn đã nhớ, vâng, thánh Phalô có lời khuyên rằng, hãy để “Lời Thiên Chúa ở gần bạn, ngay trên miệng, ngay trong lòng” (Rm, 10, 8).

Bởi vì, chỉ khi Lời Thiên Chúa ở gần chúng ta, ngay trên miệng chúng ta, ngay trong lòng chúng ta, chúng ta mới có được một “ngọn đèn cháy sáng”, một ngọn đèn không chỉ để “soi ta bước, chỉ đường ta đi”, mà còn có thể “đốt cháy”, đốt cháy dục vọng, đốt cháy tham vọng, đốt cháy những khát vọng xấu xa, nói tắt một lời, đốt cháy những “cơn cám dỗ”, những cơn cám dỗ của thời đại, hôm nay.

Petrus.tran

 

Để lại một bình luận