Khi Đức Giê-su vào thành Ca-phác-na-um, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin : “Thưa Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm.” Người nói : “Chính tôi sẽ đến chữa nó.” Viên đại đội trưởng đáp : “Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh. Vì tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này : ‘Đi !’, là nó đi, bảo người kia : ‘Đến !’, là nó đến, và bảo người nô lệ của tôi : ‘Làm cái này !’, là nó làm.” Nghe vậy, Đức Giê-su ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng : “Tôi bảo thật các ông : tôi không thấy một người Ít-ra-en nào có lòng tin như thế. Tôi nói cho các ông hay : Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp trong Nước Trời.”
Gợi ý suy niệm
Chúng ta nhấn mạnh đến niềm tin của viên đại đội trưởng này. Niềm tin của ông có hai đặc điểm như sau:
– Niềm tin được thể hiện bằng việc làm: Ông đã đến xin Đức Giêsu chữa lành cho đầy tớ của ông. Vì xin ai điều gì thì tin người đó có, và sẵn sàng giúp đỡ mình.
– Một niềm tin mạnh mẽ: Ông đã xin Đức Giêsu chữa bệnh từ xa, không cần phải đến nhà ông. Điều đó chứng tỏ ông đã tin vào chính bản thân của Chúa hơn là việc Người làm; và đó là đức tin đích thực.
Viên đại đội trường tỏ ra khiêm nhường trước mặt Chúa. Xét về thế giá và địa vị, viên sĩ quan này có quyền lực đại diện cho đế quốc Rôma để cai trị một vùng của người Do thái, ông có lính tráng và kẻ hầu người hạ, thậm chí xét về mặt chính trị, ông còn có quyền bắt, trục xuất hoặc ngăn cấm Đức Giêsu truyền giáo.
Thế nhưng, ông nhận ra con người Đức Giêsu không đơn thuần là một thầy dạy như các luật sĩ, mà là một vị tiên tri của Thiên Chúa, nên ông đã cảm thấy bất xứng trước mặt Ngài. Ông nhìn nhận mọi chức vụ và địa vị đều dưới quyền của Thiên Chúa, và ông đã khiêm tốn nói lên: “Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh” (Mt 8,8).
Trong trường hợp này, chúng ta thấy đức tin của ông còn đi kèm theo đức ái, vì ông không lo cho mình mà lại lo săn sóc cho đứa đầy tớ. Niềm tin được trao tặng cho mọi người, nhưng chỉ được trao tặng như hạt giống, và hạt giống ấy chỉ nảy mầm và lớn lên trong những điều kiện cần thiết. Mảnh đất lòng người càng tốt, hạt giống đức tin càng có cơ may nảy mầm và lớn lên. Tình yêu là mảnh đất phì nhiêu nhất để làm nảy sinh niềm tin trong lòng người : một tâm hồn khép kín với tình người cũng là một tâm hồn khép kín với lòng tin.
Khi không sống, không tin tưởng ở tình người, thì làm sao người ta có thể tin tưởng ở tình Chúa? Khi không thể hiện tình người, thì niềm tin tuyên xưng nơi Chúa cũng chỉ là trò lừa bịp chính mình và người khác. Thánh Gioan cảnh cáo: “Ai nói mình yêu mến Chúa mà ghét anh em mình là kẻ nói dối”.
Việc Thiên Chúa nhận lời người ngoại đạo tin tưởng cho thấy tình thương ơn cứu độ của Chúa là phổ quát dành cho hết mọi người, không phân biệt màu da, chủng tộc hay tôn giáo, miễn là tín thác vào Ngài. Lời tuyên xưng của viên đại đội trưởng trở nên mô phạm cho niềm tin của chúng ta hằng ngày nhất là trước khi rước lễ, tuyên tín mang tư thế khiêm tốn nhưng mạnh mẽ: “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời, thì linh hồn con sẽ lành mạnh”.
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu, con cảm tạ Chúa vì Chúa đã thương xót tất cả nhân loại chúng con. Chúa thương mở cửa Nước Trời và mời gọi chúng con bước vào. Trần gian chúng con chẳng đáng được đón Chúa đến chung sống giữa chúng con, cũng như chúng con chẳng đáng dự tiệc trong Nước Chúa. Tuy nhiên, Chúa đã xóa bỏ mọi ngăn cách, bất kể chúng con là ai, dù thấp hèn, dù tội lỗi, dù chẳng thuộc dòng máu Do Thái là dân riêng của Chúa. Chúa đang đến, Chúa đang đi vào trong mái nhà chung của nhân loại, khi xưa và hôm nay. Có những người thành tâm thiện chí đã đón nhận Chúa. Nhiều khi kẻ đón tiếp Chúa và tin nơi Chúa lại là người gốc dân ngoại, như viên đại đội trưởng Rôma, như bao nhiêu người ngoại giáo ngày nay. Họ tin mạnh mẽ, họ cầu nguyện, họ được nhận lời, họ được cứu độ, họ đang tiến vào dự tiệc Nước Trời. Còn con, có thể Chúa không thấy nơi con một lòng tin mạnh mẽ như vậy, dù con và gia đình con tin Chúa đã lâu và đang mang danh là dân riêng của Chúa. Bao nhiêu lần Chúa đến và đi qua trong đời con, nhưng con hụt mất Chúa vì thiếu lòng tin. Con sợ con bị loại ra ngoài Nước Trời, xin Chúa cứu con. Xin Chúa thêm đức tin cho con. Xin Chúa vào nhà linh hồn con và ngự lại trong con luôn mãi. Xin Chúa đến trong mái nhà gia đình chúng con và chúc lành cho chúng con. Dù chúng con chẳng xứng đáng đón Chúa vào nhà, nhưng xin Chúa phán một lời, chúng con sẽ được cứu độ. Amen.