Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Giê-ri-khô. Khi Đức Giê-su cùng với các môn đệ và một đám người khá đông ra khỏi thành Giê-ri-khô, thì có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, anh ta tên là Ba-ti-mê, con ông Ti-mê. Vừa nghe nói đó là Đức Giê-su Na-da-rét, anh ta bắt đầu kêu lên rằng : “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi !” Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng : “Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi !” Đức Giê-su đứng lại và nói : “Gọi anh ta lại đây !” Người ta gọi anh mù và bảo : “Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy !” Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su. Người hỏi : “Anh muốn tôi làm gì cho anh ?” Anh mù đáp : “Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được.” Người nói : “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh !” Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi.
Gợi ý suy niệm
Thánh Marcô thuật lại cho chúng ta việc Đức Giêsu chữa người mù từ mới sinh tại cổng thành Giêricô. Lời kêu van của người mù: “Lạy Con vua Đavít, xin thương xót tôi”, cho thấy dân chúng tin Đức Giêsu là Đấng Cứu Thế, là Đấng khôi phục và giải phóng dân tộc. Nhưng khi Đức Giêsu chữa lành cho người mù được sáng mắt, Ngài muốn hướng người ta về sứ mạng đích thực của Ngài là cứu độ muôn dân. Ngài đến để giải thoát nhân loại khỏi đau khổ và tối tăm của sự dữ. Như thế, tin vào Đức Giêsu, con người mới được ánh sáng, được giải phóng và được tự do làm con Thiên Chúa.
Trình thuật người hành khất mù lòa được sáng mắt đã được thánh Marcô diễn tả thật rõ ràng và vô cùng sinh động, khiến chúng ta có cảm tưởng như được chứng kiến tận mắt sự kiện xảy ra. Chúa Giêsu, các môn đệ và đoàn lũ dân chúng đang theo Ngài rảo qua đường phố. Bên lề đường, một người hành khất mù lòa đang nhẫn nại nài xin của bố thí từ các khách bộ hành. Người hành khất ngồi đó, và với thời gian, có lẽ anh không còn hy vọng tìm được một phương thế chữa trị sự mù lòa của mình, anh buồn tủi chấp nhận định mệnh và sống bằng của bố thí từ những người giàu lòng bác ái.
Với một người sống trong hoàn cảnh đó, thì sự ồn ào xao động chung quanh có lẽ không làm cho anh ta bận tâm. Tuy nhiên, sự ồn ào xao động của buổi sáng hôm ấy có gì khác thường, khiến anh ta không thể không lưu ý. Anh hỏi thăm những người chung quanh, và khi được biết có Đức Giêsu thành Nazareth đang đi qua nơi ấy, anh cảm thấy như bừng lên sức sống và cất tiếng kêu gào át cả tiếng ồn ào của đám đông: “Lạy Giêsu Con vua Đavid, xin thương xót tôi” (Mc 10, 47). Lời kêu gào của anh nhẫn nại, tha thiết, đánh động lòng người, nhưng nhiều người chung quanh đã bảo anh im đi, có lẽ vì họ nghĩ rằng Chúa Giêsu trong sứ mệnh rao giảng của Ngài, Ngài phải thực hiện những việc vĩ đại hơn là quan tâm đến người hành khất mù lòa ngồi bên vệ đường.
Nhưng Chúa Giêsu cho gọi anh đến. Người hành khất mù lòa như nhận được một sức sống mãnh liệt, và dường như quên là mình đang mù lòa cần người dẫn dắt, anh vứt áo choàng sang một bên và chạy về phía Chúa Giêsu. Chúa Giêsu hỏi anh: “Anh muốn Tôi làm gì cho anh” (Mc 10, 51). Người mù đáp: “Lạy Thầy xin cho con được thấy” (Mc 10, 51). Chúa Giêsu trả lời: “Hãy đi, lòng tin của anh đã chữa anh” (Mc 10, 52). Người hành khất mù lòa được sáng mắt và đi theo Chúa.
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta nhìn lại đời sống đức tin của chúng ta.
Đã bao lần qua nhiều phương nhiều cách, Chúa muốn gọi chúng ta như đã gọi người hành khất mù loà thuở xưa, nhưng hình như nhiều lần tiếng gọi ấy đã bị tắt lịm vì tiếng ồn ào của xã hội chung quanh. Chúa gọi, nhưng chúng ta đã không quảng đại đáp trả, chính vì thế chúng ta vẫn còn dẫm chân trong đống tội của sự đui mù thiêng liêng.
Người hành khất mù loà trong bài Tin Mừng hôm nay, khi vừa được biết cho gọi mình, đã mau mắn vất bỏ cái áo anh đang mang trên người, cái áo rất cần thiết cho một người sống trong vùng đất sa mạc, để chạy nhanh về phía Chúa. Việc anh làm như thế chứng tỏ niềm tin anh đặt vào Chúa rất mạnh. Chính Chúa đã xác nhận điều đó: “Lòng tin của anh đã cứu chữa anh” (Mc 10, 52).
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con ánh sáng đức tin để nhận ra Chúa hôm nay và hằng ngày, nơi khuôn mặt khốn khổ của tất cả những người bị thử thách: những kẻ đói không chỉ vì thiếu của ăn, nhưng vì thiếu Lời Chúa; những kẻ khát, không chỉ vì thiếu nước, nhưng còn vì thiếu sự bình an, sự thật, công bằng và tình thương; những kẻ vô gia cư, không chỉ tìm kiếm một mái nhà, nhưng còn tìm trái tim hiểu biết, yêu thương; những kẻ bệnh hoạn và hấp hối, không chỉ trong thân xác, nhưng cả trong tinh thần, bằng cách thực thi lời hy vọng này: “ Điều các con làm cho người bé mọn nhất trong anh em là các con làm cho chính Ta”. (Mẹ Têrêxa Calcutta)
Cầu nguyện
Lạy Chúa, mù bao giờ cũng đáng buồn. Thân xác mù thì chỉ thiệt hại cho bản thân mình, còn tâm hồn mù thì thiệt hại cho cả xã hội. Xã hội hôm nay đang nỗ lực mang ánh sáng đến cho người mù. Đó là điều cần thiết vì mang lại hạnh phúc cho người tàn tật. Nhưng điều cần thiết hơn là giúp con người tìm thấy ánh sáng cho cuộc đời. Lạy Chúa, ngày nay xã hội đang nỗ lực thực hiện công việc từ thiện là chữa mắt miễn phí cho những người mù lòa. Đó là việc cụ thể của tình người. Từ đó, xin cho con biết trao tặng ánh sáng Lời Chúa cho các tâm hồn khi chính mình đi trong ánh sáng của Chúa.
Lạy Chúa, xin cho con biết học thái độ của anh mù Bac-ti-mê. Đó là biết rằng mình đang mù. Đó là tin rằng: chỉ một mình Chúa mới có thể chữa lành. Xin cho con can đảm vượt qua mọi chướng ngại, sẵn sàng từ bỏ mọi quyến luyến ràng buộc, sẵn sàng từ bỏ mọi tính hư tật xấu, như anh mù can đảm vất bỏ cả áo khoác, để đến với Chúa. Lạy Chúa, xin thương xót con.
Lạy Chúa Giêsu, biết bao kẻ gặp Chúa nhưng không biết Chúa. Trong khi đó, anh mù đã nhận ra Chúa là Đấng cứu độ duy nhất và tin tưởng nơi Chúa. Xin cho con biết đến với Chúa mỗi ngày, để đón nhận hồng ân cao cả, là nhận biết Chúa là Đấng Toàn Năng, và con là người mang thân phận yếu hèn cần được cứu giúp. Xin Chúa chữa lành con và giúp con đi theo Chúa tiến về Giêrusalem với nhiều hứa hẹn đau khổ và vinh quang. Lạy Chúa, xin thương xót con. Amen.