Khi ấy, Đức Giê-su xuống thuyền, sang bờ bên kia. Một đám rất đông tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ. Có một ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy Đức Giê-su, ông ta sụp xuống dưới chân Người, và khẩn khoản nài xin : “Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu chữa và được sống.” Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người.
Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm, bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều, đến tán gia bại sản, mà bệnh vẫn không thuyên giảm, lại còn thêm nặng là khác. Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo choàng của Người. Vì bà tự nhủ : “Tôi mà sờ được vào áo choàng của Người thôi, là sẽ được cứu chữa.” Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc đó, Đức Giê-su nhận thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi : “Ai đã sờ vào áo tôi ?” Các môn đệ thưa : “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi : ‘Ai đã sờ vào tôi ?’” Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó. Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người. Người nói với bà ta : “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”
Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo : “Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa ?” Nhưng Đức Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo ông trưởng hội đường : “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi.” Rồi Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông Gio-an. Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su thấy cảnh ồn ào và người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ. Người bước vào nhà và bảo họ : “Sao lại ồn ào và khóc lóc như vậy ? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy !” Họ chế nhạo Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, rồi đưa cha mẹ đứa trẻ và những kẻ theo Người, cùng đi vào nơi nó đang nằm. Người cầm lấy tay nó và nói : “Ta-li-tha kum”, có nghĩa là : “Này bé, Thầy truyền cho con : trỗi dậy đi !” Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập tức, người ta sửng sốt kinh ngạc. Đức Giê-su nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn.
Gợi ý suy niệm
Tin Mừng theo thánh Mác-cô hôm nay cho thấy:
Ở giữa một đám rất đông đi theo và chen lấn tụ lại quanh Đức Giê-su – nguồn mạch sự sống – Ngài hiểu thấu tâm hồn người nào có lòng tin tưởng mạnh mẽ và khao khát ơn x cứu độ của Người. Vì thế, Người đã cho họ đón nhận được ơn chữa lành bệnh tật và cứu cho được sống lại (x. Mc. 5,21-43)
Nhờ lòng tin mạnh mẽ của Gia-ia mà con gái ông được cứu sống, và cũng nhờ lòng tin vào Ðức Giê-su mà người đàn bà bị băng huyết lâu năm được chữa lành.
Niềm tin khát khao mạnh mẽ của người phụ nữ và lòng tin khiêm nhường của ông trưởng hội đường đã cho họ được điều họ mong ước. Cũng thế, người ta dễ chú ý đến tiếng động ồn ào gãy đổ của một thân cây to lớn, hơn là chú ý đến sức sống âm thầm từng ngày triển nở của cây cối mọc lên từ lòng đất.
Từ đó cho thấy, tin vào Chúa khi đời sống bình an, vạn sự như ý (như lời chúc tết) thì chưa hẳn là đức tin chân thật. Nhưng lòng tin phải được tôi luyện trong đau khổ, trong khó khăn, trong gian nan thử thách mà vẫn một lòng kiên trì, thì đức tin ấy mới tinh tuyền, mới làm nên phép lạ !
Lạy Chúa, qua những ngày xuân tươi đẹp êm ả hạnh phúc. Xin cho con biết can đảm vui nhận những khó khăn, thử thách trong cuộc sống đang chực chờ phía trước và cho con luôn vững tin vào lời của Chúa: “…đừng sợ, chỉ cần tin thôi” (Mc. 5,36 b). Amen.
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu, khung cảnh đám đông chen lấn xung quanh và đụng cả vào Chúa, thật là thường tình trong những ngày Chúa rao giảng Tin Mừng. Nhưng trong bài Tin Mừng hôm nay, con ngắm nhìn một kẻ cố ý đụng vào Chúa, cố tình sờ vào áo của Chúa với vẻ rụt rè vì sợ bắt quả tang. Đó là thái độ của một phụ nữ đã mắc bệnh nhiều năm.
Lạy Chúa Giêsu, bà ấy sờ vào áo Chúa bằng tay và bằng lòng tin. Với lòng tin đơn sơ chân thành, bà ngẫm nghĩ: Tôi mà sờ vào áo choàng của Ngài thôi, tôi sẽ được khỏi bệnh. Điều ấy chính Chúa đã xác nhận: sự đụng chạm của lòng tin đã cứu bà khỏi bệnh, một chứng bệnh đã kéo dài suốt 12 năm.
Lạy Chúa, đã nhiều lần tay con sờ tới Lời Chúa, đôi mắt con đã dõi theo Lời Chúa, đôi tai con đã nghe Lời Chúa, nhưng dường như con vẫn còn xa lạ với Lời Chúa. Hơn nữa, môi miệng con đã đụng chạm tới Mình Máu Thánh Chúa, nhưng đó chỉ là thói quen thường ngày. Xin Chúa giúp con ý thức để biết cố ý đụng chạm tới Chúa với lòng tin và tình mến.
Lạy Chúa, với lòng chân thành phó thác, xin Chúa nắm lấy tay con và lôi con trở dậy, như Chúa đã làm với con gái ông Giai-rô lúc ấy, chắc chắn con sẽ được đổi mới. Amen.