Ngày chưa được Rước lễ lần đầu, ấn tượng duy nhất của tôi về mùa Chay là được nhập vào đoàn người lên lãnh tro vào thứ Tư đầu mùa Chay và hôn chân Chúa vào thứ Sáu Tuần Thánh. Rồi thời gian trôi, tôi đã trải qua nhiều mùa Chay trong đời, với những quyết tâm vững vàng, chắc nịch sửa đổi bản thân, rồi những ăn năn, hối hận vì để những xác quyết đó “rơi vãi” ít nhiều trong sự yếu hèn của bản thân, và còn cả sự tiếc nuối vì đã để ngày giờ qua đi trong vô ích…
Rất nhiều khi, tôi chưa ý thức về sự đồng hành của Chúa Giêsu trong nhịp sống thường nhật. Mùa Chay năm nay là cơ hội để tôi sống lại xác tín đó, khi tôi một lần nữa bắt đầu một ngày sống với Ngài trong sự trung thành giữ giờ kinh nguyện và Thánh lễ, ý thức cùng Ngài chu toàn việc bổn phận trong ngày với niềm vui dấn thân. Chúa Giê-su cũng mệt cùng tôi trong những lao nhọc của ngày sống, cũng vui niềm vui nho nhỏ của tôi trong sự hy sinh giúp đỡ người thân cận, mặc dù thâm tâm “không ưa” chút nào, và cả lúc tôi chiến thắng bản thân khi chiến đấu với những cám dỗ ngọt ngào… Để rồi, Ngài cũng hiện diện với tôi trong khoảnh khắc cuối ngày. Người lặng thầm thêm sức cho tôi trong những phút giây tôi ngồi trước Thánh Thể Ngài nhưng với con tim cằn cỗi và chai đá, lúc tôi mệt mỏi than trách người thân cận, khi tôi chưa làm chủ được bản thân trong cơn nóng giận, và cả lúc “cái tôi” cao ngạo của tôi lên mặt xét đoán tha nhân…
Mùa Chay thánh năm nay, tôi cứ nghĩ nhiều đến từ “gia đình”. Nơi gia đình, tôi nhận được nhiều hơn là cho đi. Đây là nơi duy nhất mà dường như tôi không phải so đo tính toán thiệt hơn, vì dường như ai cũng mong hy sinh nhiều hơn một chút cho người khác, chịu vất vả, thiệt thòi hơn một chút vì lợi ích của những thành viên còn lại. Khi càng lớn lên, tôi nhận thấy phạm trù “gia đình” không chỉ còn giới hạn trong nghĩa đen của nó. Nó được mở rộng cùng với sự tương giao và các mối quan hệ xã hội của tôi.
Tôi giật mình khi nhận ra mùa Chay Thánh đã dần đi đến cuối chặng đường. Tôi giật mình khi nhận thấy những quyết tâm của tôi cho việc xây đắp “tình gia đình” của mình hình như còn đang dang dở… Tôi xin Chúa giúp mình được bắt đầu, và lại bắt đầu… Tôi tự nhủ bản thân: Đừng để 40 ngày Chay thánh năm ngoái, năm nay và cả năm sau của mình trôi qua trong vô vị bởi những nhịp đơn điệu của tâm hồn, trong sự thờ ơ của những mối tương quan dường như đang “chết yểu”, và trong sự thiếu quan tâm của bản thân đến việc vun đắp ý nghĩa cho hiện hữu mình.
Nếu ví cuộc đời như một hành trình, có lúc tôi gặp người này và buộc phải chia xa kẻ khác. Đó chính là đặc tính năng động của cuộc sống. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là tôi không thể vào Thiên Đàng nếu không có “thư giới thiệu” của những người thân yêu, những người tôi có cơ hội làm việc cùng hay cả những người vô tình được gửi tới “làm phiền” tôi bên dòng đời. Và, có lẽ tôi đã và đang mắc nợ họ những “món nợ” ân tình.
Mùa Chay đi qua tôi, để lại trong tôi cơ hội thuận tiện để tìm dịp trả một phần nào “món nợ” ấy:
Tôi mắc nợ ai bao năm rồi chưa trả nổi
Một nụ cười mang bóng dáng Giê-su
Tôi mắc nợ mẹ hiền lời ru
Nợ thầy cô một dấu chấm câu đặt sai dòng
Tôi mắc nợ chị em một lời nói thật lòng: “Em xin lỗi!”
Mà một đời trả mãi chắc chi xong?
Nguồn: tonggiaophanhanoi.org