Tôi chuẩn bị sửa soạn dùng bữa tối thì chị bước vào phòng ăn. Chị đưa cho tôi hai tờ tiền mệnh giá 500k với một lời nhắn: “Con gửi cha số tiền này để cha mua dầu thắp đèn chầu và nến trên bàn thờ. Con muốn góp một chút nhỏ bé sức lực của con để thắp sáng bàn thờ. Con cũng muốn như ngọn đèn chầu, được ở gần bên Chúa”. Những lời chia sẻ chân thành của chị khiến tôi cảm thấy bị đánh động nhiều. Số tiền chị dành dụm không phải là nhiều, nhưng đó quả là một cố gắng lớn. Tôi biết rõ chị không được giữ túi tiền trong gia đình. Mọi chi tiêu của gia đình đều do chồng chị quyết định. Vì thế mà để có số tiền này, tôi thiết tưởng chị đã phải chắt chiu dành dụm nhiều ngày.
Sinh ra và lớn lên ở một làng quê nghèo, cũng như bao cô gái khác không đi học đại học, chị lấy chồng khá sớm. Chị sinh được bốn người con. Gia đình cũng ở mức đủ sống. Nhưng chị đã phải trải qua nhiều thử thách. Nhiều lần bị lên bờ xuống ruộng, nhưng chị vẫn một lòng tín thác vào Chúa. Chị không oán hận chồng mà trái lại chị vẫn xin tôi cầu nguyện cho chồng được ơn hoán cải. Nếu như chị sốt sáng tham dự Thánh lễ bao nhiêu thì chồng chị lại chẳng bao giờ tới nhà thờ. Có lần, chị tâm sự với tôi: “Con chỉ ước chồng con đến với Chúa để cảm nghiệm được tình yêu của Chúa. Nếu chồng con mà trở về với Chúa thì con vui sướng vô cùng”. Nhìn gương mặt và lắng nghe tâm sự của chị, tôi hiểu nỗi băn khoăn trăn trở của người vợ dành cho người chồng. Nỗi băn khoăn trăn trở của chị hẳn cũng là nỗi niềm của nhiều chị em phụ nữ có chồng khô khan nguội lạnh. Những người phụ nữ một mực yêu chồng thương con. Họ không màng chi tới bản thân mà chỉ một lòng một dạ lo cho phần rỗi linh hồn của chồng. Tôi hiểu nỗi niềm của họ. Vợ chồng tay gối má kề, nếu một mai chỉ có một nửa được cứu độ, còn nửa kia không được thì hẳn niềm vui cũng không tròn đầy.
Chị không bao giờ bỏ lễ sáng hàng ngày. Dù lễ ở nhà xứ hay các họ lẻ, chị đều có mặt. Vì đi làm công ty nên chị chỉ ao ước có lễ sáng. Chị nói với tôi, nếu một ngày con không được rước Chúa vào tâm hồn, con cảm thấy thiếu đi một cái gì đó rất quan trọng. Cuộc sống vất vả của người phụ nữ với gánh nặng gia đình, nhưng lúc nào chị cũng vui vẻ. Nụ cười thường trực trên môi. Hoá ra, bí quyết để tạo nên hạnh phúc có gì to tát đâu. Chỉ cần ta đến với Chúa, cảm nghiệm tình Chúa yêu thương, thế là hạnh phúc rồi. Chị như một chứng nhân giữa cuộc sống đời thường. Tôi thiết tưởng nhiều lần chị cũng muốn tâm sự và chia sẻ với chồng những cảm nghiệm thiêng liêng trong tâm hồn, niềm hạnh phúc khi có Chúa ở cùng, nhưng có lẽ khó có sự kết nối. Giữa một bên là mối bận tâm cho trần thế và bên kia là mối quan tâm cho Nước Trời, tần số có lẽ không hợp.
Tôi nhớ đến Mẹ Tê-rê-xa Can-cút-ta. Bí quyết nên thánh của Mẹ cũng thật nhẹ nhàng. Mỗi buổi sáng, Mẹ thức dậy tham dự Thánh lễ. Sau Thánh lễ, mẹ cầu nguyện một giờ. Sau đó, mẹ đi chăm sóc những người hấp hối. Mẹ đem tình yêu của Chúa chia sẻ cho mọi người. Cuộc sống với Mẹ thật đơn giản. Chẳng có gì phức tạp cầu kỳ. Hạnh phúc thực sự quá đơn sơ. Con người chúng ta thường hay phức tạp hóa vấn đề. Chúng ta thường thích những gì đao to búa lớn. Chúng ta tưởng phải có cái gì đó cao siêu mầu nhiệm thì mới được. Thực sự, bí quyết làm nên hạnh phúc lại hết sức đơn giản. Đơn giản tới mức con người không ngờ tới.
Cách đây ít tuần, tôi tình cờ gặp lại một người quen cũ. Vẫn dáng đi nhanh nhẹn và sự phục vụ nhiệt tình, nhưng thần thái của chị thì đã không còn như trước. Đã từng có thời, chị là niềm ao ước của bao người. Chị xinh đẹp, giỏi giang. Chị có một gia đình hạnh phúc, một công việc kinh doanh thuận lợi. Tất cả đều tốt đẹp. Tôi không thể ngờ, chỉ sau một vài năm, giờ sắc đẹp đã tàn phai nhanh chóng. Nhìn thân hình tiều tuỵ của chị, tôi không thể không cảm thấy xót xa. Tôi hiểu được những bất ổn đang diễn ra bên trong con người của chị. Chị đã chạy theo những gì bên ngoài nên chẳng bao giờ những cái đó có thể khỏa lấp nỗi trống vắng trong tâm hồn. Thiếu đi nền tảng nội tâm vững vàng, con người sẽ thật chông chênh. Niềm vui của sự thành công bên ngoài đến rồi đi một cách nhanh chóng. Chỉ có niềm vui bên trong tâm hồn con người mới tồn tại bền lâu.
Cuộc sống thật thú vị. Chẳng ai biết đâu là thành công, đâu là thất bại. Những người mà người đời cho là thành công thì có khi lại bất hạnh. Ngược lại, những người mà người đời chẳng ai chú ý tới thì họ lại hạnh phúc. Sự khác biệt nằm ở chỗ người hạnh phúc biết đi tìm Chúa còn người bất hạnh thì chỉ đi tìm những vinh quang dối trá của cuộc đời.
Một năm nữa lại chuẩn bị khép lại. Một năm mới đang dần tới. Tôi và bạn cũng được mời gọi nghiêm túc nhìn lại bản thân mình. Tôi đang đi tìm kiếm điều gì trong cuộc sống? Những thứ hào nhoáng bên ngoài luôn hấp dẫn chúng ta. Khi chúng ta mải miết chạy theo những gì trần gian theo đuổi, chúng ta sẽ cảm thấy mệt nhoài. Không có một thứ gì làm thỏa mãn và lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn chúng ta. Chỉ có Chúa mới là mùa xuân vĩnh cửu. Hãy biết đi tìm Chúa mỗi ngày. Mỗi sáng thức dậy, hãy tìm một nơi thanh vắng và cầu nguyện. Hãy tham dự thánh lễ mỗi ngày khi có thể. Nếu chúng ta biết đặt Chúa lên trên hết mọi sự, chúng ta sẽ chẳng bao giờ lạc đường. Chúng ta sẽ tìm được sự nghỉ ngơi bồi dưỡng và tâm hồn sẽ được bình an. “Hỡi tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng Tôi, Tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Anh em hãy mang lấy ách của tôi và hãy học cùng tôi vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng vì ách tôi êm ái và gánh tôi nhẹ nhàng” (Mt 11,28-30)
Lm. Giu-se Tạ Xuân Hòa
Trích Nội san Nhà Chung, Số 11/2023
Nguồn: tonggiaophanhanoi.org