Ai đã thắp lên những ngọn đèn

Ai đã thắp lên những ngọn đèn

Em chào tôi ra về với đôi mắt ngấn lệ. Nhìn theo bước chân em mà lòng tôi cũng trĩu nặng. Tôi cố tìm bóng dáng Thiên Chúa đang lê bước cùng em mà chẳng thấy. Nhưng hình ảnh đập vào mắt tôi lúc bấy giờ lại là một bé trai đang tập đi với mẹ dưới bóng cây giáng hương ở sân nhà thờ.

Đứa trẻ lắc lư chập chững tiến về phía đôi bàn tay đang giơ ra của người mẹ. Nhưng khi nó gần chạm được thì bà mẹ bỗng lùi lại vài bước. Đứa trẻ tiếp tục tiến lên với nụ cười dễ thương nhưng rồi lại ngơ ngác không hiểu điều gì đang xảy ra khi mẹ cứ lùi lại phía sau. Việc ấy tiếp tục vài lần cho đến khi với sự “khôn ngoan” của mình, bà mẹ biết rằng đôi chân của đứa trẻ đã cứng cáp hơn, và nó cũng đã mỏi mệt nên bà “xuất hiện” để ôm lấy đứa con bé bỏng của mình.

Một đứa trẻ như vậy chắc chẳng thể hiểu được “đường lối” giáo dục của bà mẹ phải không em?

Thiên Chúa cũng đầy khôn ngoan trong đường lối sư phạm của Người. Chỉ là Thiên Chúa đang lùi lại một chút thôi. Ngài muốn em tiếp tục tiến lên, vượt qua đau khổ để đôi chân em vững chắc hơn trong hành trình đức tin.

Nhưng rồi để làm gì? Em sẽ hỏi tôi như vậy. Còn tôi thì tin rằng sẽ không thể vào “Đất Hứa” nếu không trải qua hành trình “sa mạc”. Có những điều Thiên Chúa dành cho con người chỉ có thể lãnh nhận khi đức tin đã được tinh luyện trong thử thách. Đức tin ấy phải trưởng thành qua từng biến cố xảy đến trong cuộc đời.

Đừng bao giờ chờ mong một Thiên Chúa của chuyện cổ tích với cây đũa thần. Một đức tin trưởng thành phải nhận ra rằng, Thiên Chúa luôn cứu con người bằng chính cuộc sống mà họ “sở hữu”. Nghĩa là Thiên Chúa muốn dấn bước vào những long đong vất vả của kiếp nhân sinh, để từ giữa những đau thương hoặc mất mát con người trải qua, Thiên Chúa sẽ cứu họ. Mầu nhiệm Ngôi Hai làm người là minh chứng cho điều ấy.

Chúa Giê-su cũng chưa bao giờ làm phép lạ hóa bánh hay rượu từ hư vô. Ngài luôn cần chất liệu từ trong cuộc sống của con người. Thiên Chúa cần ta cộng tác vào kế hoạch của Ngài! Đó là việc can đảm đón nhận và sống cuộc đời của mình với những điều xảy đến dù không mong muốn.

Nhưng…nhưng em vẫn cảm thấy Thiên Chúa dường như để mặc em tự bước đi trong những nỗi đau khổ? Tôi nghĩ đó sẽ là thắc mắc của em.

Thiên Chúa không bao giờ bỏ mặc em trong những nỗi cùng cực đâu. Bởi ngay việc em vẫn còn đang thở, còn có thể khóc và ít là em vẫn đang đứng vững để đối diện với nỗi đớn đau đã là một phép lạ của Thiên Chúa rồi. Ngài đang ở rất gần với em thôi. Ngài vẫn đang ban ơn để trợ giúp em, qua những con người, những lời nói của ai đó…chỉ có điều em không nhận ra.

Em biết không, một lần kia tôi cằn nhằn việc mẹ cứ lãng phí đèn điện ở hiên nhà, nhưng mẹ cười và chỉ ra ngoài cửa sổ. Thì ra hằng ngày vào khung giờ ấy, vẫn luôn có một cặp vợ chồng đi thu dọn rác. Nhờ ánh đèn hiên nhà tôi mà họ có thể nhanh chóng và dễ dàng dọn dẹp ở nhiều điểm tập kết rác trong đoạn đường ấy. Chắc chắn cặp vợ chồng kia chẳng hề biết có một người tốt bụng đã lãng phí đèn điện để giúp họ thực hiện công việc hàng ngày.

Thiên Chúa vẫn luôn ẩn mình và thắp lên những ngọn đèn như vậy; để ánh sáng của hy vọng, của tình yêu thương luôn soi dẫn và chăm sóc em. Ngọn đèn lớn nhất chính là Đức Giê-su Ki-tô, Con Thiên Chúa làm người: “Ngôi Lời là ánh sáng thật, ánh sáng đến thế gian và chiếu soi mọi người” (Ga 1,9).

Vậy hãy ngẩng đầu lên, đừng chỉ nhìn xuống bản thân mình, hãy hướng cái nhìn thật xa đến kế hoạch Thiên Chúa muốn dành cho riêng em. Trong kế hoạch ấy, Thiên Chúa mới chỉ lùi lại một bước thôi, Người không bỏ đi đâu, hãy can đảm tiến lên nhé em! Và tuyệt vời hơn, trong chương trình ấy, Con Một Thiên Chúa sẽ bước đi cùng với chúng ta. Hãy xin Chúa giúp chúng ta cảm nhận được giá trị của mầu nhiệm Nhập Thể trong mùa Giáng sinh này nhé!

NẮNG THÁNG BA

Nguồn: tonggiaophanhanoi.org